Cuối cùng anh cũng hiểu được nỗi khổ tâm của ông nội.
Lúc trước anh luôn miệng hỏi ông nội, vì sao người khác có bố mẹ mà anh lại không có?
Lần nào ông nội cũng im lặng.
Mỗi khi ở một mình, ông ấy đều sẽ khóc.
Anh lại nhớ đến cái chết của ông nội.
Vào cuối mùa thu năm đó, ông nội chưa rời khỏi thành phố Hòa lần nào lại đột nhiên bảo phải xa nhà một chuyến.
Trước khi đi, ông ấy lấy tờ giấy hôn ước ra dặn Lý Dục Thần cất kĩ, nói với anh là sau khi lớn hãy đi làm con rể cho nhà họ Lâm.
Chuyến này ông ấy đi tận mấy tháng trời.
Lúc ông nội trở về, tuyết rơi thật dày.
Ông ấy bị thương chằng chịt khắp người, khi về đến nhà chỉ còn một hơi cuối cùng.
Ai cũng nói ông ấy bị xe tông, tài xế bỏ chạy.
Cũng có ông cụ nói theo kinh nghiệm của mình, vết thương của ông nội không giống bị xe tông, mà giống bị người ta đánh hơn.
“Rốt cuộc tại sao ông nội cháu lại chết?”
Đây là câu hỏi mà Lý Dục Thần đã giấu trong lòng suốt mười ba năm qua.
“Tôi chỉ biết ông ấy đã trở về thủ đô một chuyến”, Lâm Thượng Nghĩa trả lời: “Trước khi đi, ông ấy có đến tìm tôi, ông ấy bảo có chuyện rất quan trọng cần làm. Nếu không trở về được, ông ấy nhờ tôi chăm sóc cho cậu”.
“Ông ấy không nói là chuyện gì sao?”
“Không có, nhưng tôi đoán chắc hẳn có liên quan đến chuyện nhà họ Lý bị tiêu diệt, hình như ông ấy điều tra được manh mối nào đó”.
Lý Dục Thần cảm thấy không đúng lắm: “Nếu ông ấy chết vì lý do đó, vậy khi về chắc chắn sẽ bại lộ hành tung, sao những người đó có thể bỏ qua cho cháu được?”
“Hữu Toàn rất thận trọng, nếu không phải vì đã cắt đuôi được kẻ bám theo thì sao có thể trở về?”, Lâm Thượng Nghĩa giải thích.
Lý Dục Thần siết chặt nắm đấm: “Rốt cuộc là ai đã hại ông ấy và nhà họ Lý?”
Lâm Thượng Nghĩa nói: “Mấy năm nay tôi cũng đã âm thầm điều tra nhưng không có manh mối. Nhà họ Lý ở thủ đô đông nhân khẩu, sản nghiệp nhiều không đếm xuể, muốn nuốt trọn cả nhà họ Lý cũng không dễ dàng, kiểu gì cũng sẽ để lại dấu vết. Đáng lý ra ai là người được lợi nhất sẽ đáng nghi nhất. Sau khi nhà họ Lý sụp đổ, sản nghiệp của họ dần dần bị các gia tộc lớn khác chiếm đoạt, nhưng những gia tộc hoặc thế lực chiếm đoạt tài sản nhà họ Lý này đều không có thực lực có thể khiến nhà họ Lý diệt vong”.
“Nếu họ bắt tay với nhau thì sao?”
“Cũng không thể được”, Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu: “Cậu phải biết nhà họ Lý đã bị tiêu diệt gần như chỉ trong vòng một đêm. Nhà họ Lý lớn cỡ nào, có bao nhiêu người, bao nhiêu sản nghiệp, có quan hệ với biết bao nhiêu người? Để khiến một gia tộc như thế này biến mất khỏi thủ đô trong vòng một đêm như thể chưa từng tồn tại, tôi không nghĩ ra là thế lực nào mới có thể làm được. Cho dù ba gia tộc lớn còn lại của thủ đô liên minh với nhau cũng không làm được. Vấn đề này tôi đã ngẫm nghĩ rất lâu, cũng suy diễn rất lâu rồi…”
Lý Dục Thần nhíu mày: “Đã có kết luận chưa ạ?”
Lâm Thượng Nghĩa có vẻ hơi chần chừ, cụ trầm tư một lúc mới đáp: “Tôi kết luận là thế lực này không hề tồn tại ở thế giới con người”.
Lý Dục Thần kinh hãi, lập tức hiểu được ý của Lâm Thượng Nghĩa.
Thế lực tiêu diệt nhà họ Lý không ở thế giới của con người.
Ngoài con người ra quả thật còn có rất nhiều thế lực khác như tiên, phù thuỷ, Phật, ma…
Chẳng hạn như Vạn Tiên Môn trên đỉnh Thiên Đô, Tiên Môn thống lĩnh thiên hạ sống trên đỉnh Côn Luân.
Lẽ nào là đắc tội vu ma?
Nếu là phe phái lớn như vu ma, quả thật không khó để tiêu diệt một gia tộc ở thủ đô trong vòng một đêm.
Lâm Thượng Nghĩa hỏi: “Tôi biết trên thế giới có rất nhiều nơi mà người thường như chúng tôi không biết, cậu cũng đến từ những nơi đó đúng không?”
Lý Dục Thần gật đầu.
Cụ ấy nói tiếp: “Năm ấy cậu mất tích, tôi tưởng rằng cậu cũng bị kẻ thù sát hại. Trong mấy năm đó tôi vô cùng tự trách mình, nếu tôi đón cậu về nhà họ Lâm sớm hơn thì có lẽ đã không xảy ra chuyện đó, cậu em Hữu Toàn cũng sẽ không chết, nhưng tôi lại nhát gan, sợ hãi. Kẻ thù bí ẩn kia thật đáng sợ, có thể khiến nhà họ Lý diệt vong chỉ trong một đêm, nếu họ muốn đối phó với nhà họ Lâm tôi thì sẽ dễ như bóp chết một con kiến thôi. Tôi có lỗi với cậu và Hữu Toàn”.
“Ông không cần tự trách mình, những năm qua cháu đã được ông giúp đỡ rất nhiều, đáng lẽ cháu nên cảm ơn ông mới đúng”.
Lý Dục Thần biết rất rõ, nếu không có Lâm Thượng Nghĩa âm thầm quan tâm trợ giúp, năm đó anh và ông nội đã không thể sống nổi ở thành phố Hòa.
Một thế lực có thể khiến nhà họ Lý ở thủ đô biến mất trong vòng một đêm sẽ đáng sợ tới cỡ nào?
Lâm Thượng Nghĩa nhìn Lý Dục Thần, nói: “May mà cậu đã trở về, còn học được võ công cao cường, ông nội cậu ở dưới suối vàng chắc cũng có thể mỉm cười nhắm mắt rồi. Tờ giấy hôn ước ấy vẫn còn hiệu lực, nhân lúc tôi còn khoẻ, tranh thủ tổ chức lễ cưới cho cậu và Mộng Đình trong mấy ngày nay luôn”.
Lý Dục Thần ngẩn ra, đáp: “Ông nội Lâm, chuyện cưới xin này để nói sau đi ạ”.
“Ể?”, Lâm Thượng Nghĩa khó hiểu: “Cậu không thích Mộng Đình à?”
“Cũng không phải thế, cô Lâm vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, không có gì để chê cả”.
“Vậy là vì cậu biết được thân thế của mình, cảm thấy nhà họ Lâm tôi không xứng với nhà họ Lý cậu?”
“Càng không phải thế?”
“Thế rốt cuộc là vì sao?”
Lý Dục Thần nghĩ ngợi rồi đáp: “Thật ra cũng không vì sao cả, chỉ là cháu cảm thấy hôn ước mà ông và ông nội cháu đặt ra quá qua loa, đều không công bằng cho cả cháu và cô Lâm”.
Lâm Thượng Nghĩa cười phá lên: “Cậu muốn tự do yêu đương hả? Vậy cũng được thôi, tạm thời không cưới, cứ đính hôn trước đã, hai đứa cứ quen nhau từ từ, khi nào Mộng Đình tốt nghiệp đại học rồi kết hôn cũng không muộn”.
Lý Dục Thần thấy hơi nhức đầu, sao ông cụ này cứ chăm chăm vào chuyện này thế nhỉ?
“Ông nội Lâm, cháu xin cảm ơn ý tốt của ông, nhưng vì còn đang gánh vác mối thù gia tộc trên vai, cháu thực sự không có tâm trạng tính đến những chuyện này trước khi trả được thù nhà”.
Lý do này rất chính đáng, anh nghĩ ông cụ sẽ không tiếp tục khăng khăng với chuyện đó nữa.
Nhưng không ngờ cụ ấy lại bất chợt hỏi một câu: “Cậu muốn báo thù?”