Đây là cách tốt nhất mà ông ta có thể nghĩ đến, cũng là cách duy nhất lúc này.
Số lượng ma chó được triệu hồi đến phòng vẫn không nhiều, chỉ cần chạy sang, đánh đổ Kampot đang thi pháp, tất nhiên mấy ma chó này sẽ biến mất.
Ông lão rất tự tin với võ công của mình.
Ông ta quả thật cũng có năng lực này.
Ông ta kéo Trần Văn Học đến cạnh Lý Dục Thần: “Làm phiền cậu Lý quan tâm chăm sóc đến cậu chủ nhà tôi”.
Nói rồi ông ta bay lên không trung, đập tan hai linh hồn chó đang lơ lửng, khi đáp xuống đã đến trước mặt Kampot.
Kampot không hoảng loạn, một tay tạo ra một thủ ấn kỳ lạ, tay kia gõ lên đầu lâu.
Xương cốt phát ra tiếng vang như kim loại, ù ù vang dội như thể một tiếng chuông vọng lại từ xa.
Mọi người đều căng thẳng.
Một cánh cửa được mở ra giữa không trung, bên trong là bóng đêm vô tận.
Rất nhiều bóng xám trắng lao ra từ màn đêm vô tận kia, chúng phát ra tiếng rít gào chói tai khiến người ta khó chịu.
Khi cẩn thận nhìn thì phát hiện mấy cái bóng đó là từng khuôn mặt người.
Bóng ma cứ vờn qua vờn, trong căn phòng nổi lên từng trận gió lạnh.
Mọi người chưa từng nhìn thấy cảnh này bao giờ, tất cả đều hoảng sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
Trần Văn Học thở dài: “Thôi xong, thôi xong! Lần này xong đời thật rồi! Vốn dĩ tôi còn mong chờ có thể trở nên nổi bật trong nhà nhờ vào lần này, hiện tại, ngay cả tính mạng cũng không thể giữ được. Chú Cố…”
Anh ta gọi ông lão: “Chú Cố chạy mau, mặc kệ cháu! Chú quay về nói với mẹ cháu là cháu bất hiếu, không thể làm cho mẹ tự hào”.
“Cố Ngôn Châu tôi là người tham sống sợ chết thế à?”, ông lão nói: “Cậu chủ đừng sợ, đám chó này không có thật, chúng chỉ có thể ăn mòn linh hồn thôi, không thể làm tổn thương cơ thể thật. Cậu ổn định lại tâm trí của mình bằng phương pháp hít-thở mà tôi đã dạy, chỉ cần trong lòng vẫn còn tồn tại chính niệm, khí tức toàn thân mạnh mẽ, chúng sẽ không thể làm tổn thương cậu”.
Nghe ông ta nói thế, Trần Văn Học như bừng tỉnh, vội vàng đứng vững, hai chân hơi tách ra, ưỡn ngực thẳng lưng.
Anh ta kéo Lý Dục Thần nói: “Anh làm theo tôi, có lẽ sẽ có tác dụng, chú ý đến hơi thở của tôi”.
Lý Dục Thần biết rất rõ làm vậy hoàn toàn vô ích.
Nhưng cậu chủ này là một người tốt bụng, đến lúc này rồi mà vẫn có thể nghĩ cho người khác.
Cố Ngôn Châu mặt mày căng thẳng, ông ta bước theo hình bát quái, hai tay không ngừng đan vào nhau, quần áo trên người tung bay dù không có gió, mắt nhìn chằm chằm vào những bóng ma lơ lửng và Kampot đang ở chính giữa những bóng ma.
Đột nhiên có một khuôn mặt há miệng ra để lộ hàng răng trắng bóng, lao thẳng đến chỗ Cố Ngôn Châu.
Bàn tay Cố Ngôn Châu dùng sức, nội kình phóng ra ngoài, một chưởng đánh vào bóng ma mặt người kia.
Bóng ma mặt người đó bị ông ta đánh lui nhưng vẫn nghiến răng há miệng trong không trung.
Một khuôn mặt khác lập tức lao đến.
Cố Ngôn Châu lại đánh một chưởng ra.
Khuôn mặt người này cũng bị đánh lùi.
Cố Ngôn Châu tiến lên trước một bước, định thừa cơ tiến vào trong đám bóng ma để tấn công Kampot.
Thế nhưng ngay lúc này một tiếng kêu quái dị vang lên, những mặt người đó lao về phía Cố Ngôn Châu.
Cố Ngôn Châu trái đánh phải chặn đám bóng ma lại, chặn bóng ma mặt quỷ bên ngoài thân để đề phòng chúng bổ vào mặt hoặc ngực.
Mặt quỷ ngày càng nhiều, sắc mặt Cố Ngôn Châu ngày càng nghiêm trọng, thân pháp cũng dần chậm lại.
Ông ta biết rõ cứ tiếp tục thế này, khi nội lực của ông ta cạn kiệt chắc chắn sẽ bị mặt người này nuốt lấy.
Những thứ này sẽ gặm nhấm linh hồn của ông ta, lúc đó ông ta sẽ biến thành một cái xác khô.
Cách duy nhất là tự kích nổ chân khí, kích hoạt công năng Nhất Giáp Tử để mở đường, hạ gục Kampot thì những oan hồn này sẽ không tấn công nữa và tự tiêu tan.
Dĩ nhiên hậu quả của việc làm thế là ông ta sẽ tiêu hao hết công lực, từ nay về sau sẽ trở thành người bình thường, hoặc nghiêm trọng hơn có thể bị đứt gân mạch mà chết.
“Cậu chủ, tôi không thể tiếp tục được nữa, nếu có thể ra khỏi đây, xin cậu chủ hãy nói với ông chủ, kiếp sau Cố Ngôn Châu tôi sẽ báo đáp lại ân tình của nhà họ Trần”.
Nói rồi ông ta vung mạnh hai cánh tay lên, dùng hết sức đánh ra hai chưởng ép mặt quỷ ngay trước mặt lùi về sau.
Đột nhiên cơ thể ông ta phồng lên, quần áo như được bao phủ bởi một chiếc quạt gió.
Mặc dù Trần Văn Học không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng nhận ra có gì không đúng vội gọi: “Chú Cố, đừng!”
Anh ta lập tức muốn chạy đến.
Một bàn tay bỗng đè lên vai anh ta kéo lại.
Trần Văn Học quay đầu lại: “Anh Lý, anh làm gì thế?”
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Anh đừng đến gần, sẽ chết đấy”.
“Nhưng, chú Cố…”, Trần Văn Học lo lắng nói.
“Để tôi vậy”.
Lý Dục Thần vỗ nhẹ vào vai anh ta, sau đó bước lên trước.
Trần Văn Học há miệng muốn nói gì nhưng lại không nói thành lời, chỉ sửng sốt nhìn theo.
Lý Dục Thần chậm rãi bước đi.
“Muốn chết à!”, Chu Lợi Quân thấy anh bước đến thì hung tợn lớn giọng nói: “Thầy Kampot, giết kẻ này trước đã”.
Oan hồn của một con chó chặn trước mặt Lý Dục Thần.
Nó thấp giọng gầm gừ.
Nhưng nó lại không tiến lên như thể đang sợ gì đó.
Kampot lẩm bẩm niệm hai câu, gõ vào trên pháp khí xương đầu.
Lại có vài con chó nữa xuất hiện bao vây Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vẫn từ tốn tiến từng bước về phía trước.
Mọi người đều lo lắng cho anh.
“Dục Thần!”
Mã Sơn chạy đến bảo vệ bên cạnh Lý Dục Thần.
Trán anh ta ướt đẫm mồ hôi, đối mặt với mấy thứ này, dù là người đánh nhau giỏi đến mấy thì cũng không biết nên ra tay thế nào.