Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 73: Người thừa kế gia tộc



“Anh ta ư?”, Lâm Mộng Đình bĩu môi: “Phải nói sao nhỉ, có hơi vô học, nói nặng hơn là phá của. Hồi còn đi học thành tích của anh ta không tốt, sau đó được đưa ra nước ngoài mạ vàng, anh ta quen được một nhóm con nhà giàu ở nước ngoài, cả ngày chỉ biết đua xe, đi hộp đêm, sau này gây chuyện, bác cả đón anh ta về nhà, cho anh ta mấy dự án để làm, đa số đều bị lỗ, anh ta còn thường xuyên qua lại với mấy người chẳng ra gì. Mẹ tôi ghét anh ta lắm, nhưng bố tôi không cho bọn tôi nói”.

“Tại sao vậy?”

“Chắc là vì ông nội. Nghe nói gia chủ nhà họ Lâm vốn phải là anh trai của ông nội, cũng chính là ông nội cả của tôi. Sau này nhà họ Lâm gặp khó khăn, ông nội cả của tôi qua đời, ông nội tôi lại còn sống. Ông ấy cảm thấy mình nợ ông nội cả nên coi bác cả tôi như con trai ruột, do đó cũng rất cưng chiều anh họ tôi”.

“Ra vậy”.

Lý Dục Thần sáng tỏ.

Nếu như vậy thì chuyện này không dễ giải quyết rồi.

Ban đầu Lý Dục Thần định giải quyết trực tiếp, điều tra rõ động cơ của Lâm Thiếu Hằng, sau đó đi tìm kẻ dùng sách Đinh Đầu Tiễn với ông cụ Lâm, những việc còn lại giao cho nhà họ Lâm xử lí là được.

Nhưng bây giờ biết được những điều này, anh cảm thấy hơi khó giải quyết.

Dù ông cụ Lâm có biết là do Lâm Thiếu Hằng làm, chỉ cần không phát sinh nguy hại mang tính thực chất, chắc hẳn ông cụ cũng sẽ cho qua.

Hơn nữa có lẽ chuyện này sẽ là một cú sốc tâm lí rất lớn đối với cụ ấy.

Lý Dục Thần đã biết thân phận của mình, cũng biết nếu năm đó không nhờ có Lâm Thượng Nghĩa, chỉ sợ ông nội và anh rất khó sống sót ở thành phố Hòa.

Lâm Thượng Nghĩa chẳng những âm thầm quan tâm họ, còn đồng ý đính hôn, muốn giao một nửa tài sản của nhà họ Lâm cho Lý Dục Thần, để làm vốn cho anh gây dựng lại nhà họ Lý.

Anh biết ơn ông cụ Lâm, đương nhiên cũng không muốn cụ ấy bị tổn thương.

Trong tình huống chưa có đủ bằng chứng, tốt nhất vẫn không nên ra tay với Lâm Thiếu Hằng.

Đánh rắn không chết, sau này sẽ còn bị rắn cắn tiếp.

Anh vừa nghịch chiếc điện thoại trong tay, vừa hỏi: “Bác cả của cô có biết những chuyện này không?”

“Chắc là biết”, Lâm Mộng Đình trả lời: “Bác cả tôi hay bênh lắm, hồi nhỏ Lâm Thiếu Hằng thường bắt nạt tôi và Lâm Vân, nhưng lần nào bác cả cũng bênh anh ta, chưa nói anh ta bao giờ”.

“Bác cả của cô chỉ có một đứa con trai thôi à?”

“Còn một người nữa, tên là Lâm Thiếu Bình. Anh ta rất đỉnh, thông minh từ nhỏ, học giỏi, tính tình cũng ngoan ngoãn, được khen là thiên tài của nhà họ Lâm. Mấy năm trước anh ta đi du học ở Đông Doanh, hiện tại đang làm trợ lý cho giám đốc của một công ty cổ phần rất nổi tiếng. Đây là công việc mà anh ta tự cố gắng đạt được, không dựa vào nhà họ Lâm, cho nên giờ em trai tôi đang rất áp lực”.

“Chuyện này có liên quan gì đến em trai cô?”, Lý Dục Thần tò mò hỏi.

“Bởi vì người thừa kế gia tộc”, Lâm Mộng Đình nói: “Mọi người đều rất coi trọng Lâm Thiếu Bình, kể cả ông nội tôi, rất có thể ông ấy sẽ chọn anh ta làm người thừa kế tương lai của gia tộc. Bố tôi rầu cực kì, cả ngày cứ chăm chăm giám sát em trai tôi học, mắng thằng bé là dốt. Còn mẹ tôi ấy hả, ngày nào cũng nấu mấy thứ bổ não bổ thân cho thằng bé ăn, tôi cứ lo nó ăn nhiều quá rồi ngu luôn”.

Lý Dục Thần vô thức lắc đầu cười.

Được sinh ra trong gia đình giàu có cũng chưa chắc là chuyện tốt nhỉ.

Thời gian từ từ trôi qua, bóng đêm càng lúc càng nặng nề.

Ngày thường vào giờ này họ sẽ chuẩn bị dọn quán.

Nhưng hôm nay không biết vì sao mà khi càng khuya, người lại càng lúc càng nhiều hơn.

Hơn nữa hầu hết những người này đều tập trung xung quanh quán nướng này.

Đương nhiên là ông chủ vui vô cùng, khó lắm mới được một ngày có thể bán sạch hàng dự trữ.

Ông ấy bưng một đĩa xiên nướng lớn đặt lên bàn của Lý Dục Thần.

Anh ngạc nhiên: “Hình như chúng tôi đâu có gọi thêm đồ ăn đâu?”

“Tặng cho các cậu đấy”, ông chủ hào phóng nói: “Hôm nay các cậu vừa đến, quán tôi đã đắt hơn thường ngày, coi như tôi cảm ơn các cậu đi”.

Nói rồi, ông ấy nhìn sang Lâm Mộng Đình, lúc quay lưng đi còn lầm bầm trong miệng.

“Ai da, xinh đẹp tốt thật, được nhiều người thích, côn đồ cũng có thể biến thành khách”.

Lâm Mộng Đình nhất thời không hiểu.

Nhưng Lý Dục Thần lại nghe ra chủ quán đang nhắc nhở họ, những vị khách xung quanh không có ý tốt.

Nghĩ lại thì cũng thấy đúng, đêm hôm khuya khoắt tự dưng có thêm khách, kiểu con gái nhà giàu như Lâm Mộng Đình không biết, một ông chủ quán từng trải đã buôn bán nhiều năm có thể không nhìn ra được ư?

Những người này đều nhằm vào hai người họ.

Lý Dục Thần bí mật quan sát, có thể xác định có khoảng mười người.

Nhưng hiển nhiên những người này không phải nhân vật chính, bởi vì rất rõ ràng, không có tên nào cầm đầu cả.

Lâm Mộng Đình vẫn không hiểu, nhìn đĩa xiên nướng to đùng trên bàn, hỏi: “Tại sao ông ấy lại tặng đồ ăn cho chúng ta thế?”

Lý Dục Thần cười đáp: “Ông ấy đã nói rồi mà, cô đẹp gái nên mới kéo khách giúp ông ấy đấy”.

Lâm Mộng Đình phì cười: “Học cũng nhanh lắm, còn biết dùng từ ‘kéo khách’ trên mạng này nữa cơ. Sao anh lại biết họ không phải bị anh kéo tới, anh đẹp trai, phóng khoáng, giỏi giang, văn võ song toàn, có tài trị nước lắm kia mà?”

Vừa nghĩ tới mấy từ này là Lâm Mộng Đình không nhịn cười được.

Lý Dục Thần trả lời: “Đã khuya thế này rồi, bọn họ tụm năm tụm ba, đã thế toàn là đàn ông, sao họ có thể đến để ngắm tôi được?”

Cuối cùng Lâm Mộng Đình cũng nhận thấy có điều không ổn.

Vào lúc này, hai chiếc xe thể thao lao vùn vụt tới.

Bốn người bước xuống xe, một trong số đó chính là Lâm Thiếu Hằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.