Chương 1215
Lý Dục Thần không sợ hỗn loạn, nhưng anh cũng không muốn thành phố Long trở nên hỗn loạn, càng không muốn vì vậy mà ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân thành phố Long.
Mục đích thâu tóm nhà họ Phan, một là rung cây dọa khỉ, cho đám hào môn Giang Đông một sự cảnh cáo, nói cho bọn họ biết về sau đừng ở phía sau giở trò, ai giở trò người đó sẽ chết trước;
Hai là giống như Lang Dụ Văn nói, có thể mượn thành phố Long làm ván nhảy để tập đoàn Kinh Lý đi ra khỏi Nam Giang, từng bước thẩm thấu về hướng bắc.
Đương nhiên, Lý Dục Thần cũng không để ý đến sản nghiệp nhà họ Phan, anh chuẩn bị đưa sản nghiệp nhà họ Phan cho Lang Dụ Văn, đây là điều anh đã đồng ý với Lang Dụ Văn.
Cho nên, Lý Dục Thần không muốn thành phố Long trở nên hỗn loạn.
Lúc anh đang khó xử, phía sau bọn họ bỗng nhiên có một người áo đen đi ra, nhìn dáng vẻ thì là người dẫn đầu hơn một trăm người áo đen mà Từ Thông phái tới.
“Hai vị, mọi người cứ yên tâm đi đi, nơi này giao cho chúng tôi”.
Người áo đen chắp tay với bọn họ, tháo kính râm xuống để lộ ra một khuôn mặt mang theo mấy phần nho nhã, cực kỳ không tương xứng với bộ tây trang màu đen trên người.
“Trước khi đến đây nhà họ Từ đã biết trước nhà họ Phan người nhiều thế lớn, bảo chúng tôi chờ cậu Lý làm xong mọi chuyện thì giúp đỡ trông chừng, không để người nhà họ Phan gây ra hỗn loạn. Mặc dù căn cơ của nhà họ Từ là ở Cô Tô, nhưng thế lực lại rải khắp Giang Đông, thành phố Long cách Cô Tô không xa, nơi này cũng có người nhà họ Từ. Cậu Lý và ông Lang cứ yên tâm, tôi cam đoan chỉ cần Phan Phượng Niên không còn sống, nhà họ Phan cũng sẽ không thể gây ra được sóng gió gì ở thành phố Long”.
Lý Dục Thần luôn cảm thấy người này có chút quen mắt, chợt nhớ tới, không phải ông ta là nho giả ngồi bên cạnh Từ Thông trong cuộc tụ họp ba tỉnh thành phố Cô sao?
Lúc ấy Lý Dục Thần đã biết ông ta là nho tu, tu hành theo tinh thần bất khuất của nho gia.
Lý Dục Thần có ấn tượng không tệ với ông ta, bản thân có khí chất nho nhã, kiến thức rộng rãi, còn nhận ra Lôi Công Phủ.
Hôm nay anh đã sớm chú ý tới trong đám người Từ Thông phái tới có cao thủ ẩn giấu, đây cũng là điều đương nhiên, cho nên Lý Dục Thần cũng không quan tâm lắm.
Mà người mặc đồ tây trang màu đen không có liên quan đến nho sĩ gì lắm này lại ẩn nấp được ở trong hơn trăm vệ sĩ, Lý Dục Thần cũng không nhận ra ông ta, để ông ta ẩn nấp cho tới bây giờ.
“Tôi đã từng gặp ông”, Lý Dục Thần nói: “Tôi nhớ nhà họ Từ gọi ông là ông Lạc”.
“Vâng, chúng ta đã từng gặp nhau ở thành phố Cô, trí nhớ của cậu Lý thật tốt, tôi tên là Lạc Đông Phúc, kiếm miếng cơm ở nhà họ Từ”, Lạc Đông Phúc nói.
Lý Dục Thần gật đầu: “Nhà họ Từ có lòng”.
Đương nhiên Lý Dục Thần biết thành phố Long là tảng mỡ dày lớn như vậy, chắc chắn Từ Thông sẽ thèm nhỏ dãi. Lần này phái Lạc Đông Phúc cùng hơn một trăm người đến, chắc chắn không chỉ đơn giản là tăng thêm thanh thế cho Lý Dục Thần.
Nhưng mà nể tình Từ Thông cũng giúp anh không ít việc, hơn nữa cách nói chuyện hành động của ông ta đúng là có khí thế kiêu hùng, Lý Dục Thần cũng nguyện ý chi cho ông ta một chút lợi ích.
“Vậy làm phiền ông Lạc”.
“Cậu Lý yên tâm, đợi người nhà họ Trần ở Thân Châu đến, chúng tôi sẽ rút lui, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho Cậu Lý”.
Lý Dục Thần cười nói: “Cũng không cần rút lui, dù sao nhà họ Trần cũng ở Thân Châu, chuyện ở Giang Đông vẫn phải dựa vào nhà họ Từ nhiều hơn. Đợi bọn họ đến, hai nhà hãy cố gắng hợp tác, cũng coi là duyên phận”.