Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1219



Chương 1219

Phùng Hữu Đức bước nhanh về phía trước, bắt lấy sợi dây trên người Lưu Mạnh Vũ, nhẹ nhàng bóp một cái, sợi dây thừng bằng vải đay kia liền đứt thành từng khúc, rơi xuống đất.

Chỉ là trên người Lưu Mạnh Vũ còn có cấm chú mà Lý Dục Thần hạ, vẫn hành động bất tiện.

Phùng Hữu Đức đã dùng hết cách cũng không thể giải được cấm chú, cả giận nói: “Cậu đã làm gì Lưu sư đệ tôi rồi?”

Lý Dục Thần cười lạnh nói: “Chỉ là phong ấn linh nguyên của ông ta mà thôi”.

“Phong ấn linh nguyên?”, Phùng Hữu Đức có chút giật mình: “Nói hươu nói vượn! Linh nguyên chính là căn cơ tu hành, phong ấn linh nguyên là thủ đoạn của thần tiên! Rốt cuộc cậu là ai?”

“Sư huynh, đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn! Cậu ta chính là Lý Dục Thần, Tông Sư võ đạo mới của Nam Giang, là một tiểu nhân hèn hạ vô sỉ!”, Lưu Mạnh Vũ sốt ruột nói.

Lý Dục Thần không khỏi cảm thấy buồn cười: “Lưu Mạnh Vũ, đây là lần đầu tiên tôi thấy một đạo sĩ không biết xấu hổ như ông, Mao Sơn mấy người đúng là có trò giỏi!”

“Hóa ra là Lý Tông Sư”, Phùng Hữu Đức lạnh lùng nói: “Lý Tông Sư ngàn dặm xa xôi, từ Nam Giang chạy đến Mao Sơn, không phải là vì để sỉ nhục chúng tôi vài câu đấy chứ? Mao Sơn chúng tôi cũng không phải là nơi để người ta có thể tùy tiện nhục nhã đâu”.

Lưu Mạnh Vũ nói: “Sư huynh, ông đừng nói nhảm với cậu ta nữa, mau bày trận giết cậu ta đi!”

Phùng Hữu Đức nhíu mày, nói: “Sư đệ, người tu hành không thể vọng động sát niệm. Rốt cuộc ở giữa ông và cậu ta đã xảy ra chuyện gì? Không phải là ông đã lấy hồn phách của người ta đi thật chứ?”

Lưu Mạnh Vũ hoảng nói: “Sư huynh, tôi không có! Đều là bọn họ vu oan cho tôi! Lý Dục Thần này không phải người tốt! Sau khi cậu ta trở thành Tông Sư trên đại hội võ lâm, vì để ổn định vị trí Tông Sư số một Nam Giang mà đã đến thành phố Dũng, giết tất cả mọi người từ trên xuống dưới nhà họ Liễu! Hơn nữa nghe nói cậu ta đã dùng công phu ma đạo. Loại người này chết không có gì đáng tiếc! Sao ông có thể tin tưởng cậu ta được? Tôi cũng chính là vì muốn điều tra việc này nên mới đến thành phố Hòa, không nghĩ tới tài nghệ không bằng người ta, bị cậu ta bắt. Sư huynh, Mao Sơn chúng ta là danh môn chính phái, thay trời hành đạo, nhất định không thể bỏ qua cho loại người này được!”

Phùng Hữu Đức nghe xong, cau mày nói: “Chuyện này là thật ư?”

Một đạo sĩ bên cạnh nói: “Phùng sư thúc, mấy ngày trước tôi xuống núi, cũng nghe nói về việc này, hẳn là thật”.

Phùng Hữu Đức giận dữ: “Hóa ra là một tên cuồng sát nhân! Làm ra chuyện ác như vậy mà còn dám tới Mao Sơn tôi gây sự! Bày trận, bắt lấy!”

Mấy đạo sĩ lại trở về vị trí bày ra Thất Tinh Du Long Trận, bao vây Lý Dục Thần ở chính giữa.

Lý Dục Thần lắc đầu, thở dài: “Quả nhiên là loại người cổ hủ, không chỉ cổ hủ lại còn ngu xuẩn. Hôm nay tôi tới đòi công bằng, nếu mấy người đã không cho tôi một câu trả lời, vậy tôi cũng chỉ có thể cho tổ sư gia của mấy người hóng gió thôi!”

Thất Tinh Du Long Trận phát động, gió mưa cuồn cuộn, mưa kiếm điện quang đồng loạt lao về phía Lý Dục Thần.

Anh cũng không né tránh, chỉ vẫy tay một cái, cũng không biết sao mà những kiếm khí sấm sét kia đều bị anh chộp vào trong tay.

Chỉ thấy anh vung tay lên, kiếm khí sấm sét phóng thích, lại mạnh mẽ hơn vừa nãy không chỉ gấp mười lần.

Sấm sét vang lên ầm vang một tiếng, Thất Tinh Du Long Trận vừa mới hình thành liền nổ tung, chín đạo sĩ đồng thời bay ra ngoài như diều bị đứt dây, xoay loạn trên không trung rồi mới rơi xuống đất.

Mà những kiếm khí kia thì sớm đã phá trận lao ra, bay thẳng đến cửa lớn của Vạn Phúc Cung.

Kiếm quang phá cửa vào, tiếp theo mái nhà cung điện rộng lớn liền bị đẩy bay giống như nắp nồi, văng sang một bên, ầm ầm rơi xuống đất, khiến bụi mù bay đầy trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.