Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 190



Chương 190

“Vậy sao ông lại biết rõ như vậy?’

“Tôi á? Hì hì!”, sư phụ Vinh đầy mặt tự hào nói: “Hồi đó sư phụ tôi là một trong những đầu bếp được mời kia, tôi may mắn được đi theo ông ấy để phụ bếp. Thế nên, tôi đã tận mắt nhìn thấy tám trăm món ăn được nấu bởi ba mươi sáu đầu bếp kia”.

“Oa, sư phụ ông lợi hại ghê!”, Tiểu Dương nịnh hót.

Lý Dục Thần hỏi: “Sư phụ Vinh có biết vị khách mà nhà họ Lý mở tiệc tiếp đón là ai không?”

“Sao tôi biết được?”, sư phụ Vinh nhún vai: “Đầu bếp chúng tôi làm gì để ý chuyện người ăn là ai. Nhưng thật ra cũng biết chút ít, vị khách kia là nữ, quản gia nhà họ Lý đã cố tình đến dặn dò chúng tôi khi nấu nhớ để ý đến khẩu vị đặc biệt của khách nữ”.

Nữ?

Lý Dục Thần không khỏi trầm ngâm.

Chắc chắn là một người cực kỳ quan trọng.

Nếu có thể tìm được người này thì chắc sẽ điều tra được manh mối gì đó.

“Sư phụ Vinh, ông còn biết gì về chuyện nhà họ Lý nữa không?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Ha, tôi chỉ là một đầu bếp đi theo sư phụ làm việc, xong việc thì dọn dẹp đi về, nào biết chuyện gì khác? Hơn nữa, tôi nói cậu nghe, những kẻ có tiền ở thủ đô đều vô cùng khiêm tốn, tôi cũng chỉ biết đến mỗi nhà họ Lý sau lần đó thôi”.

Sư phụ Vinh vừa nói xong thì ông chủ Vương sau quầy bar bỗng xen vào: “Sư phụ Vinh, vất vả lắm mới đến nhà có tiền một lần, ông không có tiện tay lấy thứ gì đó chứ?”

Sư phụ Vinh hoảng sợ, tức giận gắt: “Hừ, con rùa đen nhà ông, nói bậy cái gì đó? Có biết điều quan trọng nhất của một đầu bếp là gì không? Là danh dự! Hiểu không? Ông mà nói lung tung nữa thì tôi lấy dao chém ông đó!”

Ông chủ Vương bị mắng là con rùa đen thì cũng không giận, vẫn cười hì hì nói: “Không lấy thì thôi, lo cái gì! Ông tức giận như thể đã lấy gì đó thật vậy”.

“Hừ, con rùa đen nhà ông, ông tính đánh nhau đúng không!”, sư phụ Vinh dựng râu trừng mắt đứng lên: “Có tin tôi chém ông giờ không?”

“Nào, chém đi!”, ông chủ Vương vẫn cười.

Sư phụ Vinh xông vào phòng bếp lấy dao bị Tiểu Dương ôm lấy cổ: “Sư phụ, bình tĩnh! Bình tĩnh!”

Lý Dục Thần cảm thấy hai người kia có hơi kỳ lạ.

Chị Mai cười nháy mắt mấy cái với anh: “Đừng để ý đến họ, hai người đó thường xuyên như thế mà”.

Lý Dục Thần như hiểu được gì đó.

Một chốc một lát cũng không hỏi ra được gì từ chỗ sư phụ Vinh, Lý Dục Thần bèn xin nghỉ phép với chị Mai vì anh muốn đến nhà họ Lâm một chuyến.

Lâm Thượng Nghĩa đã xuất viện.

Nếu đã biết kẻ giở trò sau lưng là nhà họ Triệu thì cũng không cần thiết phải giả vờ bệnh ở bệnh viện nữa.

Sau khi Lâm Thượng Nghĩa ra viện bèn gọi điện cho Lý Dục Thần, nói rằng dù bất kể thế nào thì anh cũng phải đến thăm ông cụ trước năm giờ chiều.

Dù sao Lý Dục Thần cũng phải giúp Lâm Thượng Nghĩa châm cứu để kéo dài mạng sống nên đương nhiên là đồng ý.

Vừa đến khu biệt thự sơn trang Bắc Khê, Lý Dục Thần đã nhìn thấy bà Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Mộng Đình đứng ở cổng từ xa.

Lý Dục Thần vừa xuất hiện, Nghiêm Tuệ Mẫn đã chỉ vào anh nói: ‘Đến rồi, đến rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.