Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 463



Chương 463

Không ngờ nhà họ Lâm không những không nhận ý tốt, còn hại chết chú và thím. Lần sau để con gặp Lâm Mộng Đình, con sẽ…”

Anh ta còn chưa nói hết, thì bị Viên Nãi Minh cắt ngang.

“Hừ, chú của con quá ngốc quá ngây thơ, người nhà họ Lâm độc ác như rắn rết, đã hại chết chú của con, mối thù này, nhất định phải báo. Sau này đừng nhắc đến Lâm Mộng Đình nữa. Lần này, bố muốn nhà họ Lâm vạn kiếp không ngóc đầu lên nổi!”

Viên Thế Kiệt bị bố dạy bảo, cúi thấp đầu.

Nghĩ đến Lâm Mộng Đình, vẻ mặt rất oán hận, trong lòng không cam tâm.

Anh ta không hiểu, tại sao Lâm Mộng Đình lại lạnh nhạt với mình như vậy.

Nghe nói cô đã lựa chọn tên Lý Dục Thần, hung thủ giết người lớn lên bằng việc nhặt rác đó.

Cục tức này, anh ta không nuốt nổi.

Cho dù nhà họ Lâm phá sản, vạn kiếp không ngóc đầu lên được, anh ta cũng vẫn không nuốt nổi.

Không giành được Lâm Mộng Đình, dù thế nào Viên Thế Kiệt cũng không cam tâm.

Viên Thọ Sơn ngồi trên ghế mây, ghế đung đưa phát ra tiếng cót két.

Viên Thọ Sơn nhẹ nhàng quạt mấy cái, hỏi: “Các con có từng nghĩ đến, tại sao nhà họ Lâm lại đột nhiên tuyên chiến với chúng ta không?”

Viên Thế Kiệt nói: “Chắc chắn là đầu óc có vấn đề, muốn chết đây!”

Viên Nãi Minh trừng mắt nhìn con trai một cái.

Câu trả lời ngu ngốc như vậy cũng có thể nói ra được, đúng là ngu dốt.

Ông ta thực sự lo lắng, với cái đầu óc như này, tương lai làm sao kế thừa gia nghiệp, làm người kế thừa của một gia tộc lớn.

Mấy trăm người trên dưới nhà họ Viên, đâu chỉ có một người muốn làm gia chủ.

Viên Nãi Minh nói: “Bố à, con nghĩ, có lẽ là lệnh phong sát của chúng ta khiến nhà họ Lâm rơi vào đường cùng, cứ từ từ chết như vậy, chi bằng đánh cược một phen”.

“Ừm, đây cũng coi là một lý do hợp lý”, Viên Thọ Sơn gật đầu: “Nhưng Lâm Thượng Nghĩa đã già rồi, nghe nói thời gian trước bệnh tình nguy kịch, suýt chết. Lại thêm bố con Lâm Lai Phong gây chuyện, ông ta còn có thể còn lại bao nhiêu tâm sức? Còn về Lâm Thu Thanh, bảo thủ có thừa, can đảm không đủ, dựa vào ông ta, không dám đưa ra quyết định như vậy”.

“Bố à, con nghe nói, lão già Lâm Thượng Nghĩa đó giao quyền chỉ huy tạm thời cho Lý Dục Thần”, Viên Nãi Minh nói.

“Ồ?”, Viên Thọ Sơn mở to đôi mắt, nhìn giàn thanh đằng trên đỉnh đầu: “Lý Dục Thần này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Các con có điều tra kỹ chưa?”

“Điều tra rồi, anh ta sinh ra ở thành phố Hòa, từ nhỏ sinh sống bằng nghề nhặt rác. Sau này mất tích, gần đây mới trở về, nghe đồn là học nghệ trên núi. Đã học võ công, đánh rất giỏi”.

“Chỉ đơn giản là đánh giỏi thôi sao?”, Viên Thọ Sơn hỏi.

“Ấy…”, Viên Nãi Minh do dự: “Tạm thời không điều tra được thông tin khác, chỉ là đánh giỏi, nhà họ Triệu và nhà họ Tra đều bị anh ta xông vào một lần. Tuy hai nhà miệng kín như bưng, nhưng vẫn có vài tin đồn truyền ra”.

“Hừ!”, Viên Thế Kiệt không phục nói: “Nếu hắn có bản lĩnh thực sự, tại sao không xông vào nhà họ Viên?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.