Chương 492
Tiêu Thập Nương nói: “Tôi đồng ý, chúng ta có thể mời bên thứ ba đánh giá giá trị của khoáng mạch này và lợi nhuận có thể sinh ra hàng năm, tôi sẽ bồi thường tổng số tiền lợi nhuận trong mười năm tiếp theo”.
“Tôi khinh!”, Hoàng Định Bang nhổ nước bọt: “Đánh giá? Bà đánh giá thế nào? Ai có thể đánh giá chuẩn được? Tôi nói khoáng sản trị giá mười tỉ, bà có trả tiền không?
Tiêu Thập Nương cau mày, không phải đàm phán nữa, mà là giở trò.
“Tổng giám đốc Hoàng, ông nói như vậy rất không có thành ý”, Thẩm Bỉnh Nguyên sầm mặt.
“Được, muốn thành ý phải không, cũng được, tôi mang đồ ra đổi”, Hoàng Định Bang nhìn Tiêu Thập Nương: “Tôi biết bố của bà, ông cụ Tiêu mắc bệnh, cần một cây côn luân thảo mới có thể cứu mạng”.
Vẻ mặt Tiêu Thập Nương biến sắc: “Ông có ý gì? Chẳng lẽ ông có?”
“Đúng thế, tôi vừa hay có nó”.
Hoàng Định Bang mỉm cười, người trông như đạo sĩ bên cạnh ông ta lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, đặt lên bàn.
Khi Lý Dục Thần nghe thấy côn luân thảo, rất kinh ngạc.
Bởi vì anh biết côn luân thảo là thứ gì, loại cỏ này sinh trưởng ở đỉnh Côn Luân, có công hiệu vô cùng thần kỳ.
Khi anh ở đỉnh Thiên Đô, thường xuyên dạo chơi các núi lớn ở Côn Luân, vì vậy thường xuyên nhìn thấy.
Các môn phái hoặc tán tu của Côn Luân thường xuyên hái côn luân thảo dùng để luyện đan phối thuốc.
Nhưng côn luân thảo có dược tính cực hàn, không có dược liệu đặc biệt phối hợp, vốn không thể làm thuốc.
Chưa từng nghe nói người ở nhân gian đến nơi này, có được côn luân thảo.
Càng chưa từng nghe nói, loại bệnh nào cần côn luân thảo cứu mạng.
Lý Dục Thần nhìn chằm chằm chiếc hộp gỗ của đạo sĩ đó.
Đạo sĩ mở chiếc hộp, lộ ra một cây thực vật màu xanh nhạt, một luồng khí mát tỏa ra, lập tức cả phòng ngập hương thơm, tất cả mọi người đều cảm thấy tinh thần sảng khoái phấn chấn.
“Đây chính là côn luân thảo ư?”
Mọi người mở to đôi mắt, nhìn cây cỏ thần kỳ trong truyền thuyết.
“Đúng thế, đây chính là côn luân thảo”, đạo sĩ nói: “Mấy năm trước bần đạo dạo chơi núi Côn Luân, ngẫu nhiên hái được trên một ngọn núi”.
Dạo chơi núi Côn Luân?
Mọi người lập tức kinh sợ tôn kính đạo sĩ.
“Không biết phải xưng hô với đạo trưởng thế nào?”, Thẩm Bỉnh Nguyên hỏi.
“Bần đạo pháp hiệu là Thanh Huyền”.
Đạo sĩ vung phất trần, cảm giác như có tiên khí.
Lý Dục Thần không khỏi ngẩn người.
Thanh Huyền?
Anh từng nghe sư trưởng nói đến, Võ Đang có một vị Thanh Huyền đạo trưởng, rất nhiều năm trước đã đột phá tiên thiên, lên đỉnh Thiên Đô, sau này lại về Võ Đang.
Lý Dục Thần lại nhìn sang Thanh Huyền đạo trưởng này.