Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 551



Chương 551

Anh biết, Mã Sơn đã không còn tình cũ với Trương Diễm Diễm, ít nhất cũng nhạt rồi, nhưng đáy lòng luôn có chút tiếc nuối nhớ nhung,

Trương Diễm Diễm cũng chưa chắc không có.

Cảm giác làm kỳ đà cản mũi cũng không dễ chịu.

Lý Dục Thần nói: “Anh Mã Sơn, hai người nói chuyện đi, em đến Đồng Khánh Đường một chuyến, mua ít dược liệu”.

Rồi rời khỏi quán bar.

Một mình đi trên phố, Lý Dục Thần mới hiểu được thế nào là nhàm chán.

Chẳng trách người trong thế gian thích tu tập với nhau, một người, nếu không luyện công, không tu hành, lúc không biết phải làm gì, quả nhiên là chán muốn chết.

Vốn dĩ đến Đồng Khánh Đường chỉ là cái cớ, không ngờ biến thành sự thực cuối cùng.

Lý Dục Thần đến Đồng Khánh Đường mua ít thuốc, tóm lại dự trữ thuốc thường dùng cũng không có hại.

Mua xong, anh đến văn phòng tìm Hồ Tu Nhất.

Hồ Tu Nhất nhìn thấy anh vô cùng bất ngờ, vui mừng dẫn Lý Dục Thần đến phía sau, gặp Hồ Sư Ước bố của ông ta.

Hai bố con nhà họ Hồ nhiệt tình tiếp đãi Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần và Hồ Sư Ước đã hẹn cùng thảo luận vài vấn đề y học, và một vài cách điều trị bệnh.

Hồ Sư Ước lại học được rất nhiều y thuật mà chưa từng biết đến từ chỗ Lý Dục Thần

Lý Dục Thần cũng không phải không có thu hoạch gì.

Truyền thừa y thuật nhà họ Hồ vô cùng chính tông, lại thêm hồ sơ y học tích lũy hành nghề bao nhiêu năm, đặc biệt là kinh nghiệm về các bệnh của người bình thường, truyền cảm hứng lớn cho Lý Dục Thần.

Trong lúc đang nói chuyện, Hồ Tu Nhất nhận cuộc điện thoại, sắc mặt hơi bất thường, nói với Hồ Sư Ước: “Bố, cô Tiền lại đến rồi”.

Hồ Sư Ước khẽ ngẩn người, nhìn sang Lý Dục Thần, bỗng vui mừng, nói: “Hôm nay có cậu Lý ở đây, có lẽ có thể giúp được cô ta, con bảo cô ta đợi một chút”.

Hồ Tu Nhất liền trả lời.

Hồ Sư Ước giải thích với Lý Dục Thần: “Mấy ngày trước, Tiền Nhược Vọng, gia chủ của nhà họ Tiền bị bệnh, đến mời tôi đi khám bệnh. Tôi đi khám, cũng chỉ là tuổi đã cao, nhiều năm vất vả tích thành bệnh, bèn kê một đơn thuốc, bảo ông ta chú ý điều dưỡng. Nhưng qua hai ngày, cháu gái của Tiền Nhược Vọng, Tiền Hân Đồng tìm đến, nói là đơn thuốc tôi kê không đúng, bệnh của ông nội cô ta càng nặng thêm, muốn tính sổ với tôi. Tôi lại đi một chuyến, bệnh của Tiền Nhược Vọng đúng là nặng hơn, nhưng không liên quan đến đơn thuốc của tôi. Tiền Hân Đồng nói rất khó nghe, lúc đó trong lúc tức giận, liền mặc kệ. Cậu xem, hôm nay cô ta lại đến, lần này không biết sẽ mắng tôi thế nào”.

“Tiền Nhược Vọng?”, Lý Dục Thần thầm đọc cái tên này: “Là người của nhà họ Tiền ở Tiền Đường ư? Có quan hệ gì với Tiền Khôn?”

Hồ Sư Ước kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần: “Ồ, thì ra cậu Lý không biết ư. Tiền Nhược Vọng là gia chủ hiện tại của nhà họ Tiền, ông ta và Tiền Khôn là anh em họ, Tiền Khôn lớn hơn ông ta, cho nên ở Tiền Đường, mọi người đều gọi Tiền Khôn là ông Khôn”.

Lý Dục Thần hiểu ra, thì ra cháu gái của gia chủ nhà họ Tiền, chẳng trách dám nói lời hỗn xược với tông sư y đạo đức cao vọng trọng như Hồ Sư Ước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.