Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 612



Chương 612

“Cậu nói đúng, tôi rất ngông cuồng!”, Mã Sơn tựa vào quầy bar, cười hì hì nói.

Hiển nhiên đây là lần đầu tiên tên mặc áo sơ mi hoa nghe được có người trả lời như thế, không khỏi sửng sốt một chút, khí thế giảm đi rất nhiều.

“Cái đồ không biết sống chết, có biết đây là ai không?”, tên côn đồ đeo băng gạc trên đầu ra mặt thay chủ nhân của mình.

“Cậu ta là ai thì liên quan gì đến tôi!”, Mã Sơn khinh thường nói.

“Muốn chết!”, có tên mặc áo sơ mi hoa làm chỗ dựa, tên quấn vải trắng đã to gan hơn vừa rồi, vung tay lên, “Lên cho tao! Đánh chết nó đi!”

Một đám côn đồ liền vọt lên.

Mã Sơn cười lạnh một tiếng, tùy tay với lấy một cái khăn lau rượu, quấn vài vòng quanh bàn tay, sau đó phóng qua quầy bar, đá một cái vào tên xông lên đầu tiên.

Sau đó đoạt được một cái ống tuýp, vọt vào trong đám người.

Bàn về đánh nhau, Mã Sơn lớn thế này rồi còn chưa sợ hãi bao giờ.

Thật ra anh ta cách tên mặc áo sơ mi hoa và tên quấn vải trắng rất gần, nếu là trước kia, nhất định anh ta sẽ xử lý hai người này trước. Cái này gọi là muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước.

Nhưng sau khi luyện công ở Ngô Đồng Cư nhiều ngày, Mã Sơn cũng rất muốn kiểm tra hiệu quả một chút.

Một cái ống tuýp tung bay cao thấp, máu tươi bắn ra, anh ta đánh đám người không phải đầu rơi máu chảy thì chính là gãy tay gãy chân.

Đám côn đồ này sao có thể là đối thủ của người học cổ võ đạo chính tông như Mã Sơn, không bao lâu, hai mươi người đến đều đã bị đánh ngã, nằm trên mặt đất kêu rên.

Mã Sơn dùng lực vào cánh tay, cầm gậy đánh nhiều người như vậy, cơ thể đã sớm lên men, bàn tay cũng run rẩy.

Nhưng chỉ trong chốc lát, chẳng những tay đã hết run, cánh tay cũng không còn nhức mỏi nữa, trong cơ thể còn có một luồng khí dào dạt chuyển động, giống như vẫn còn chưa dùng hết sức lực vậy.

Đây là chân khí!

Trong lòng Mã Sơn vô cùng vui mừng, cười hì hì nhìn về phía tên mặc áo sơ mi hoa và tên quấn vải trắng.

Tên quấn vải trắng đã sớm bị dọa choáng váng, cả người run rẩy.

Tên mặc áo sơ mi hoa có vẻ đã quen nhìn cảnh này rồi, mặc dù sắc mặt rất khó coi, nhưng cũng miễn cưỡng coi như gặp nguy không loạn. Hắn ta nhìn Mã Sơn nói:

Lý Dục Thần sửng sốt, không rõ anh ta muốn làm gì.

Hoa hòa thượng đi vào hỏi nhân viên phục vụ: “Cảnh sát dẫn những ai đi?”

Nhân viên phục vụ nói: “Chỉ có bà chủ và bạn cô ta thôi”.

“Những người khác đâu?”, Hoa hòa thượng lại hỏi.

“Dàn nhạc đã quay về trường học, hai nhân viên phục vụ khác cũng đi rồi, tôi thấy chỗ này bừa bộn quá, lại nghĩ bình thường bà chủ đối xử với chúng tôi không tệ nên mới ở lại quét tước một chút”, nhân viên phục vụ nói.

Hoa hòa thượng nhíu mày nói: “Không đúng. Nếu xảy ra chuyện ẩu đả bị thương, cảnh sát sẽ không chỉ dẫn hai người đi. Các cậu đều là nhân chứng, ít nhất cũng phải đưa các cậu đi lấy lời khai chứ.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.