Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 648



Chương 648

Viên Thọ Sơn cau mày, hơi do dự, nhưng Viên Nãi Minh đã nói như vậy, cũng nói: “Không phiền cậu nhọc lòng! Cậu đi đi, chúng tô gặp nhau trên thương trường!”

Lý Dục Thần thấy lòng tốt bị người ta coi thành gan lừa, vậy thì đi thôi.

Dù sao đã lấy được thông tin của bóng ma, Viên Thế Kiệt thích chết thì chết, chết thì càng tốt.

Anh ngẩng đầu nhìn võ hồn của Hà Trường Xuân nói: “Hà tông sư, gặp lại ở đại hội võ lâm”.

“Được, không gặp không về!”

Hà Trường Xuân nói xong, bóng người dần mờ dần, lúc sau đã biến mất trên khong trung biệt thự nhà họ Viên.

Áp lực xung quanh cũng biến mất theo đó.

Lý Dục Thần cũng bỏ đi.

Chỉ còn lại cả nhà họ Viên đứng ở cổng, đối diện với sắc đêm yên tĩnh, dường như đang nằm mơ.

Hồi lâu họ mới định thần lại, dìu Viên Thiên Lãng và Viên Thế Kiệt vào trong biệt thự.

Người của nhà họ Viên đi mời Hồ Sư Ước cũng quay về.

Dù sao cũng là một trong ba gia tộc lớn của Tiền Đường, đương nhiên Hồ Sư Ước cũng phải nể mặt, nghe nói sự việc cấp bách, nên đích thân đến.

Tuy Viên Thiên Lãng bị thương nghiêm trọng, nhưng cũng không đáng ngại, chỉ là kinh mạch tổn thương, võ công tụt một cảnh giới, muốn đột phá tông sư, có lẽ đời này cũng khó.

Nhưng vừa bắt mạch cho Viên Thế Kiệt xong, Hồ Sư Ước lại lắc đầu liên tiếp.

“Ông Viên, không giấu ông, cậu Thế Kiệt tam hồn bị tổn thương, bên trong đều bị thương, khí âm tà ăn sâu vào xương cốt, bệnh này, tôi cũng lực bất tòng tâm”.

Viên Nãi Minh kinh ngạc nói: “Ông Hồ, ông là quốc y Tiền Đường, thánh thủ Hạnh Lâm, ông nhất định có cách”.

Viên Thọ Sơn thở dài nói: “Ông Hồ, ông cũng không chữa được, xem ra Thế Kiệt phải chịu kiếp nạn này rồi”.

Hồ Sư Ước nói: “Cũng chưa chắc, tôi không thể chữa được, không có nghĩa là người khác không thể chữa được. Tôi giới thiệu một người cho các ông, theo tôi thấy, Hoa Hạ hiện nay, ít nhất ở trong tỉnh Nam Giang, người có thể cứu được cậu Thế Kiệt, cũng chỉ có người này. Nhưng, cậu ta chịu đến hay không, tôi không dám đảm bảo, chỉ có thê xem duyên phận của các ông”.

“Ồ?”, Viên Nãi Minh và Viên Thọ Sơn cùng vui mừng: “Trên thế gian này lại có thần y như vậy, ông Hồ mau nói là ai đi? Chúng tôi đi mời ngay!”

“Cậu ta tên là Lý Dục Thần”.

“Sao lại như vậy?”

Viên Thọ Sơn và Viên Nãi Minh trợn mắt há hốc miệng.

Nhưng thánh thủ Hạnh Lâm Hồ Sư Ước có uy vọng thế nào trong ngành y, ông ta cũng nói như vậy, đương nhiên không phải là giả.

“Bố, phải làm thế nào?”

Sau khi tiễn Hồ Sư Ước đi, Viên Nãi Minh lo lắng hỏi.

Viên Thọ Sơn mềm nhũn trên ghế, cau chặt mày, hai mắt đờ đẫn nhìn trần nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.