Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 704



Chương 704

“Đứng im, động đậy sẽ chết đấy”, giọng của chị Mai rất dịu dàng, trong dịu dàng lại mang theo sát khí: “Cô là con gái nuôi của Trương Điên, cô tự nói vậy, chẳng phải sao?”

“Biết vậy mà chị còn dám động vào tôi? Bố nuôi tôi sẽ giết các người!”, Viên Khả Kiều nói.

“Vậy sao?”, chị Mai cười khà khà: “Vậy phải xem xem, ông ta có bản lĩnh đó không, nhưng cô chắc chắn cô không nhìn thấy được. Tôi sẽ giết cô trước khi ông ta giết chúng tôi”.

Viên Khả Kiều sợ hãi, kêu lớn: “Tôn trưởng lão, Ngưu trưởng lão, cứu tôi!”

Tôn trưởng lão nghiêm trọng quát lên: “Thả cô cả ra!”

Sư phụ Vinh lắc đầu, cười he he nói: “Vẫn là A Mai thông minh, sao tôi không nghĩ đến chứ. Cô cả? Ha ha ha, con gái nuôi vô dụng, trông xấu xí như vậy, còn ngu xuẩn, vừa nhìn là biết con ruột của Trương Điên. Sinh ra mà không dám nhận, tám phần là con riêng. Ha ha ha…”

“Ông dám sỉ nhục bang chủ và cô cả, muốn chết hả!”

Hai trưởng lão bao tải đều xanh mặt. Những người của Yếu Môn cũng lòng đầy căm phẫn, vẻ mặt tức giận.

“Các người cho rằng như vậy thì có thể đi được sao?”

Chị Mai cười nói: “Chúng tôi cũng không định đi, chẳng phải chỉ là tổng đàn bang ăn xin các người sao, lão nương đang muốn đi mở rộng tầm mắt đây! Chỉ có điều để cô cả nhà ông đi cùng làm hướng dẫn thôi”.

“Được, vậy thì mời!”, Tôn trưởng lão nghiêng người, làm tư thế xin mời.

Chị Mai nói: “Khoan đã, ba người chúng tôi đi theo ông, nhưng hai người họ không liên quan đến chuyện này, các ông phải thả họ đi. Hơn nữa, lúc họ đi, các ông không được thổi còi. Nếu không, tôi sẽ giết cô cả nhà ông”.

Bọn họ mà bà ta nói, đương nhiên là chỉ Mã Sơn và Trương Diễm Diễm.

Tôn trưởng lão nhìn họ một cái, nói: “Được, tôi đồng ý với cô”.

Chị Mai nói: “Mã Sơn, cậu đưa Diễm Diễm đi trước đi”.

Mã Sơn hơi do dự, kéo Trương Diễm Diễm chạy đến góc đường.

Người của bang ăn xin không thỏi còi.

Họ chạy một chạy qua hai con phố, quay đầu sớm đã không thấy công viên và bóng người Yếu Môn nữa.

Mã Sơn liền lấy điện thoại gọi cho Lý Dục Thần: “A lô, Dục Thần, sư phụ Vinh bị người của Yếu Môn nhận ra rồi, bây giờ ba người họ cùng đến tổng đàn của Yếu Môn…”

Mã Sơn đang nói điện thoại, bỗng phát hiện xung quanh có thêm vài người, muôn hình muôn vẻ, dường như chỉ là người qua đường, nhưng mỗi một người đều nhìn sang họ bằng ánh mắt kỳ dị.

Anh ta nghe thấy tiếng soàn soạt vang lên phía sau.

Quay người nhìn, chỉ thấy một gã lang thang đầu tóc rối bù, khoác bao tải, chống gậy đang đi về phía bên này.

Lúc Lý Dục Thần nhận điện của Mã Sơn, anh đang luận đạo với Kim Tam Mộc ở Bạch Vân Quan.

Kim Tam Mộc rất nhiệt tình, đương nhiên cũng rất kích động, không dễ gì có thượng tiên Thiên Đô đến, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.