Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 828



Chương 828

Nhưng người này vừa nãy căm phẫn không thôi vì bị mắng là chó canh cửa, bây giờ thấy Lâm Thiền Minh bị đánh thương, huyết khí sôi sục, tất cả xông lên, muốn liều mạng với ông lão mù lưng gù đó.

Nhưng ông lão mù lưng gù đó đánh Lâm Thiền Minh một cái, rồi lùi lại trốn vào đám đông, không lộ diện.

Người nhà họ Lâm xông lên, đối thẳng mặt với Trương Đạo Viễn và Mao Khuê Sinh.

Họ cũng chỉ đành ra tay.

Họ vừa ra tay, những người khác cũng ra tay.

Một trận hỗn loạn, người của Lâm Thiền Minh đưa đến nhanh chóng bị đánh ngã dưới đất.

Còn ông lão mù lưng gù đó cũng trà trộn vào đám đông, đông một gậy, tây một gậy, những người bị ông ta đánh trúng, không vỡ ngực gãy xương, thì cũng vỡ trán.

Bỗng nghe một tiếng quát lớn: “Dừng tay!”

Gia chủ Lâm Thượng Nghĩa nhà họ Lâm đi ra cùng với mấy vệ sĩ bảo vệ.

Nhìn người kêu la gào thét khắp đất, Lâm Thượng Nghĩa cau mày.

Ông ta đi mấy bước, đi đến bên cạnh Lâm Thiền Minh, ngồi quỳ xuống, sờ mạch tượng giữa cổ, nhẹ giọng gọi: “Thiền Minh! Thiền Minh!”

Lâm Thiền Minh đã không còn mạch tượng, cũng không còn hơi thở.

Lâm Thượng Nghĩa đau lòng, bi thương nói: “Thiền Minh à, không ngờ ông lại đi trước tôi! Được được được, đợi tôi làm xong mấy tâm nguyện, cũng sẽ đi theo ông!”

Lâm Thượng Nghĩa đứng lên, tức giận nhìn Trương Đạo Viễn, quát hỏi: “Trương đạo trưởng, tôi với ông không thù không oán, hôm nay tại sao đưa người đến, làm hại người trong tộc tôi?”

Trương Đạo Viễn cũng không ngờ sự việc lại trở nên thế này, nói: “Gia chủ Lâm, ông hiểu lầm rồi, Chúng tôi không nhằm vào nhà họ Lâm, chỉ là phụng thiên sự lệnh, đến bắt ma đạo Lý Dục Thần. Nhưng quản gia Lâm không những không giao Lý Dục Thần ra, còn muốn ngăn cản chúng tôi, nên xảy ra xung đột. Chúng tôi cũng không muốn làm thương người khác, xin gia chủ lượng thứ”.

“Hừ! Thế này là gọi là không muốn đánh thương người khác?”, Lâm Thượng Nghĩa chỉ vào người bị thương khắp đất.

Trương Đạo Viễn hơi hổ thẹn, nhưng lúc này không thể khuất phục, nếu không sẽ mất đi uy danh của Long Hổ Sơn, ông ta không gánh nổi trách nhiệm này, bèn nói:

“Gia chủ Lâm, chúng tôi làm theo thiên sư lệnh bắt người, đã nói hết nước hết cái, các ông muốn ngăn cản, chỉ có thể coi là người cùng ma đạo. Nếu ông không phục, có thể đến phủ Thiên Sư cáo trạng”.

Lâm Thượng Nghĩa cười lạnh lùng nói: “Muốn đổ tội cho người khác, lo gì thiếu chứng cứ! Tôi muốn hỏi, Lý Dục Thần đã làm chuyện thương thiên hại lý gì, mà các ông nói cậu ta là ma đạo?”

Trương Đạo Viễn nói: “Thiên sư ban lệnh, tự có lý của ông ấy”.

“Ha ha ha, hay cho câu tự có lý của ông ta!”, Lâm Thượng Nghĩa cười lớn: “Tòa án nhân gian xử án, còn phải có hồ sơ, còn phải thẩm vấn công khai, bắt người cũng phải có lệnh bắt, các ông thì hay rồi, một câu tự có lý, thì có thể vô pháp vô thiên sao? Ông trời trên cao, Long Hổ Sơn các ông còn có thể cao hơn trời sao? Phủ Thiên Sư còn lớn hơn pháp luật?”

Lâm Thượng Nghĩa nói hai câu này rất nghiêm trọng, cũng nói đến điểm chính.

Trương Đạo Viễn không dám không đáp, cũng không dám đáp bừa, liền nhìn sang Mao Khuê Sinh.

Mao Khuê Sinh tỏ vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng vấn đề này, ông ta cũng phải trả lời trực diện, nếu không truyền ra ngoài, phủ Thiên Sư lấy thế ép người, thì rất khó nghe.

“Được, tôi nói với ông, Lý Dục Thần tu luyện ma công, xông vào nhà họ Viên ở Tiền Đường, đánh thương Viên Thế Kiệt cháu của Viên Thọ Sơn. Viên Thọ Sơn đưa cháu trai đến Long Hổ Sơn xin chữa bệnh, chúng tôi đã kiểm tra rõ, Viên Thế Kiệt bị ma công đánh thương, tâm hồn tổn thương nặng, chứng cứ xác thực, vì vậy, phủ Thiên Sư mới phát thiên sư lệnh, muốn bắt Lý Dục Thần”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.