Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 863



Chương 863

Cụ Nham Sơn đứng lên, đi vào phòng, chỉ lúc sau, đã run run đi ra, tay cầm một chiếc hộp gỗ.

Lam Ba Tử vừa nhìn chiếc hộp gỗ, trong mắt liền phát sáng.

Cụ Nham Sơn mở chiếc hộp ra, lấy ra một tấm da dê được gấp gọn bên trong, bày lên trên bàn.

Trên tấm da dê vẽ bản đồ.

“Đây là bản đồ Lâm Hoang”, cụ Nham Sơn nói: “Là do các đời thợ săn cất từng bước từng bước chân đi rồi vẽ ra”.

Lý Dục Thần đưa mắt nhìn, bản đồ vẽ rất nguệch ngoạc, cũng rất không quy phạm, nhưng lại rất dễ hiểu.

Từng ngọn núi, từng con sông, ở giữa chỗ nào có thể đi, chỗ nào có nguy hiểm gì, đều được đánh dấu lại.

Nhưng bản đồ chỉ chiếm một phần tư của tấm da dê, còn có ba phần tư là trống không.

Cụ Nham Sơn chỉ vào chỗ trống không nói: “Chỗ này là sâu trong đầm hoang, không ai đến đó”.

Lam Ba Tử kích động nói: “Bố à, có bản đồ này, tại sao bố không cho con, hại con vào núi sắn bắn, còn phải tự mò đường”.

Bố anh ta nói: “Nếu đã có bản đồ này, thì con vào núi dễ rồi, nhưng cũng rất có thể không ra được. Trong đầm hoang, nguy hiểm ở khắp mọi nơi, cuộc sống hiện nay đã tốt hơn trước, không cần liều mạng như vậy, cũng có thể sống được. Bố giấu bản đồ đi là muốn tốt cho con”.

Lam Ba Tử không hiểu lắm, ngược lại là Lý Dục Thần có thể hiểu nỗi khổ tâm của ông cụ.

Cụ Nham Sơn nói với Lý Dục Thần: “Mắt tôi đã mờ rồi, không nhìn rõ chữ trên bàn đồ nữa, cậu tự tìm xem, có lẽ có hai tòa Âm Sơn”.

Lý Dục Thần tìm kiếm trên bản đồ, quả nhiên tìm được hai ngọn núi, bên cạnh viết hai chữ Âm Sơn.

Một ngọn núi trong đó ở Đông Nam, khoảng cách khá gần, một ngọn khác ở Tây Nam, gần với khu vực trống không trên bản đồ.

Lý Dục Thần chỉ vào một đường mờ mờ khúc khuỷu quanh co trên bàn đồ nói: “Đây là cái gì?”

Cụ Nham Sơn nheo mắt nhìn một cái, nói: “Ồ, đó là một con đường an toàn thông đến sâu trong đầm hoang mà các tiên nhân thám hiểm ra, cũng gọi là con đường bí cảnh”.

“Con đường bí cảnh?”, Lý Dục Thần hơi hiếu kỳ.

Cụ Nham Sơn xùy một tiếng, hình như rất không vui vì mình lỡ lời.

Ông ta lấy ra một nắm sợi thuốc trong túi thuốc, bỏ vào trong tẩu thuốc, dùng bật lửa châm, xì soạt hút mấy hơi.

“Có liên quan đến một truyền thuyết”.

Cụ Nham Sơn nhả ra khói trắng dày đặc, sương khói lan ra, che mờ trên khuôn mặt già nua của ông ta, dường như ông ta rơi vào hồi ức xa xôi.

“Ở phía Nam Điền Kiềm đã từng có một tòa thành cổ xưa, tên là Bộc Thành, rất nhiều bộ lạc thành bang vây quanh Bộc Thành tạo thành một quốc gia, gọi là nước Bách Bộc. Đất nước này từng vô cùng giàu mạnh, sau này vua của Bộc Quốc đắc tội với thiên thần, cũng có người nói là đắc tội với ác ma, tóm lại, nó đột nhiên biến mất. Truyền thuyết nói vùng đất Bộc Quốc đã thành đầm hoang vạn dặm. Ở đó chôn giấu cả tài phú của cả Bộc Quốc”.

“Cho nên, thợ săn các đời các ông không tiếc mạo hiểm tính mạng, đi vào đầm hoang, chính là vì tìm kiếm di tích Bộc Thành trong truyền thuyết ư?”, Lý Dục Thần cảm thấy hơi nực cười.

Cụ Nham Sơn lắc đầu nói: “Không chỉ thợ săn, còn có người hái thuốc. Người đến trấn Lâm Hoang định cư sớm nhất, đa số đều vì truyền thuyết này, nếu kông, ai muốn ở lại trong góc núi xa xôi nghèo đói chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.