Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 969



Chương 969

Lý Dục Thần đi dạo quanh những con phố của Thân Châu giữa màn đêm, cảm nhận sự phồn hoa của một thành phố không ngủ.

Thấy đã đủ thời gian rồi, anh mới quay lại. La Bội Dao đã nấu xong bữa khuya, ngồi nhìn hai người trẻ tuổi vừa ăn vừa nói chuyện.

Trần Văn Học hỏi Lý Dục Thần: “Nếu như Phan Phượng Anh không chịu khuất phục thì Trần Chí Hổ sẽ đau tới chết thật ư?”

“Đúng vậy”, Lý Dục Thần trả lời rất thẳng thắn.

Trần Văn Học thì không sao, anh ta tin tưởng lời Lý Dục Thần nói nhưng chuyện này lại làm bà Trần – La Bội Dao giật nảy mình.

“Tiểu Lý à, cháu làm gì Trần Chí Hổ vậy?”, La Bội Dao hỏi.

Trần Văn Học nói: “Mẹ đừng hỏi, Dục Thần có thủ đoạn của thần tiên, hiện tại mẹ chỉ cần chờ Phan Phượng Anh cho kiệu tám người khiêng tới rước mẹ về nhà họ Trần là được”.

La Bội Dao lắc đầu, nói: “Cho dù bà ta có cho kiệu tám người khiêng tới rước mẹ thì mẹ cũng không đi đâu”.

Trần Văn Học hết sức khó hiểu: “Mẹ, chẳng phải mẹ vẫn luôn muốn được đàng hoàng bước vào nhà họ Trần hay sao?”

“Con cảm thấy như vậy có gì vẻ vang không?”, La Bội Dao khẽ thở dài một tiếng: “Phan Phượng Anh làm gì không quan trọng, quan trọng là bố con, nếu như ông ta không thật lòng muốn rước mẹ về nhà họ Trần thì có mang kiệu tám người khiêng tới rước mẹ cũng có ý nghĩa gì? Mẹ bước vào cửa nhà họ Trần cũng có khác gì bước vào một chiếc quan tài sống”.

“Hơn nữa, mẹ hiểu rõ Phan Phượng Anh. Nhất định bà ta sẽ không cam lòng. Bảo bà ta rước mẹ về nhà họ Trần chẳng khác gì giết bà ta. Hơn nữa, bọn con còn muốn giành mất vị trí thừa kế của con trai bà ta, sao bà ta chịu chấp nhận chứ?”

La Bội Dao lo âu nói: “Phan Phượng Anh nhất định sẽ trả thù, bọn con phải cẩn thận một chút”.

Lý Dục Thần cười nói: “Dì La, dì yên tâm, nếu bà ta dám trả thù, vậy thì cháu sẽ không chỉ đơn giản bắt bà ta dùng kiệu tám người khiêng tới rước gì nữa đâu”.

Trần Văn Học cũng nói: “Đúng vậy, mẹ, có Dục Thần ở đây thì mẹ cứ yên tâm”.

La Bội Dao vẫn không yên lòng: “Bọn con đấy, cẩn thận một chút vẫn hơn”.

Đúng lúc này, cửa ra vào vang lên tiếng gõ cửa.

“Đã khuya vậy rồi, ai tới vậy nhỉ?”

La Bội Dao lấy làm lạ, đi ra mở cửa xem thử thì hóa ra là Cố Ngôn Châu.

“Ông Cố!”

La Bội Dao quen biết Cố Ngôn Châu, năm xưa, lúc bà ta còn ở bên Trần Định Bang, Cố Ngôn Châu đã đi theo Trần Định Bang rồi.

“Bà chủ”, Cố Ngôn Châu vẫn luôn gọi La Bội Dao như vậy.

La Bội Dao vội mời Cố Ngôn Châu vào nhà.

“Đã khuya vậy rồi, sao ông Cố lại tới đây?”, Trần Văn Học vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi, anh ta cực kỳ kính trọng Cố Ngôn Châu.

Cố Ngôn Châu cười với anh ta rồi khẽ khom lưng chào Lý Dục Thần. Lý Dục Thần khẽ gật đầu xem như đáp lại.

“Tôi tới để từ biệt”, Cố Ngôn Châu nói.

“Từ biệt? Ông muốn đi đâu?”, Trần Văn Học hỏi.

“Tôi đã rời khỏi Tân Môn mấy chục năm, giờ đã có tuổi, muốn về xem lại Tân Môn”, Cố Ngôn Châu nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.