Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 970



Chương 970

“Nhưng… Chẳng phải ông đã đoạn tuyệt tình nghĩa với nhà họ Cố ở Tân Môn từ lâu rồi sao?”

Trần Văn Học từng nghe nói về chuyện của Cố Ngôn Châu, năm xưa ông ta giết người ở Tân Môn, làm trái gia quy, bị nhà họ Cố ở Tân Môn đuổi ra khỏi nhà.

“Văn Học!”, La Bội Dao quát con không được nói: “Con chớ nói bậy! Ông Cố là người của nhà họ Cố, sao lại đoạn tuyệt tình nghĩa được! Ông Cố, Văn Học nói năng không biết giữ ý giữ tứ, ông đừng để bụng”.

Cố Ngôn Châu bật cười: “Không sao, Văn Học nói cũng đúng, năm ấy tôi còn trẻ tuổi nên nóng tính, đúng là đã từng cắt áo đoạn nghĩa với người nhà nhưng giờ nghĩ lại thì chỉ là chuyện cười trong lúc kích động thôi. Lá rụng về cội, tôi đã già rồi, cũng nên về thôi. Tôi sống ở nhà họ Trần nhiều năm như vậy, chỉ có Văn Học là tôi yêu thương nhất. Tôi không có con nên coi thằng bé như con trai tôi. Lần này tôi đi khỏi Thân Châu, không biết sau này có gặp lại nữa không nên hôm nay tới đây chào từ biệt mọi người”.

Không hiểu sao, Trần Văn Học bỗng thấy bùi ngùi.

“Ông Cố, ông đừng nói vậy, sau này cháu sẽ tới Tân Môn thăm ông”.

Cố Ngôn Châu gật đầu nói: “Vậy thì tốt quá, có điều sắp tới cháu phải cẩn thận, e là bà Phan sẽ không bỏ qua cho cháu dễ dàng như vậy đâu”.

“Hừ, bà ta thì làm gì được cháu chứ?”, Trần Văn Học tỏ ý khinh thường: “Trước tiên bà ta cứ lo giữ được mạng cho con trai bà ta đi rồi hẵng nói!”

Cố Ngôn Châu nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: “Có cậu Lý ở đây, đương nhiên là cháu không sao rồi nhưng không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ bị quân ăn trộm để mắt tới. Nhà họ Phan có gia thế lớn, lần này nhà họ Hoàng đã đồng ý rồi, lão Tông Sư Hoàng Tổ Hùng sẽ ra tay tương trợ, cậu Lý cũng phải cẩn thận”.

“Cảm ơn đã báo cho tôi biết”, mặc dù Lý Dục Thần chẳng để tâm chút nào nhưng anh vẫn cảm ơn ông ta một tiếng.

Ở trường đấu chó của thành phố Hòa, Cố Ngôn Châu đã được chứng kiến bản lĩnh của Lý Dục Thần, chân khí phóng ra ngoài, phất tay thành lưỡi dao, chém xuyên qua không khí, đây đều là thủ đoạn của Tông Sư. Còn thủ đoạn bàn tay tỏa sáng, giết hết oan hồn thì rõ ràng không phải là võ đạo mà là một loại huyền thuật trong đạo pháp.

Ông ta rất muốn biết so với Tông Sư võ đạo chân chính thì Lý Dục Thần mạnh tới đâu nhưng tiếc là chưa gặp được cơ hội này.

“Ông Cố định bao giờ xuất phát?”, La Bội Dao hỏi.

“Ngày mai tôi sẽ đi luôn”, Cố Ngôn Châu nói.

“Vội vã vậy à?”, Trần Văn Học kinh ngạc: “Sao không ở thêm vài ngày nữa hẵng đi, để bọn cháu chuẩn bị cẩn thận một chút, tiễn ông đi”.

Cố Ngôn Châu phẩy tay cười nói: “Đâu phải thanh niên trai tráng đi ra ngoài xông xáo, chỉ là một ông gia quay về cố hương thôi mà, có gì đâu mà phải tiễn”.

Lý Dục Thần đột nhiên hỏi: “Hiện tại ai là gia chủ của nhà họ Cố ở Tân Môn?”

Cố Ngôn Châu ngạc nhiên, không hiểu anh hỏi vậy làm gì bèn đáp: “Gia chủ là chú họ của tôi, tên là Cố Thanh Sơn”.

Lý Dục Thần nói: “Nhà họ Cố ở Tân Môn là gia đình theo võ đạo nhiều đời, có võ cổ truyền qua các đời, không biết tu vi của gia chủ đời này ra sao?”

Cố Ngôn Châu nói: “Ba mươi năm trước, chú Thanh Sơn đã được xếp vào hàng Tông Sư, bước nửa bước ra ngoài võ đạo, không biết mấy năm nay đã lên tới cảnh giới gì rồi, tôi không dám tự ý đoán bừa”.

Lý Dục Thần gật đầu nói: “Vậy đại khái là đã nhập đạo bằng võ, đột phá Tiên Thiên. Sau này ông Cố trở về, có thể nói với Thanh Sơn gia chủ rằng, nếu nhà họ Cố có chuyện gì khó xử thì có thể tới tìm tôi”.

Cố Ngôn Châu sững sờ, nhà họ Cố có thể có chuyện gì khó xử chứ?

Tân Môn có rất nhiều gia đình võ đạo nhiều đời nhưng nhà họ Cố vẫn là gia đình nổi trội trong số đó, cho dù so với toàn bộ võ lâm phương bắc thì gia đình họ vẫn là gia đình võ cổ vào hàng nhất nhì. Nếu có ngày mà ngay cả nhà họ Cố cũng cảm thấy khó xử, không giải quyết nổi thì trên đời này còn mấy ai có thể giải quyết được nữa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.