Rể Nuôi Từ Bé

Chương 12



Lớp Giáp dính nước mù tạc trong thời gian dài, giờ phút này rất nhiều người toàn thân sưng đỏ. Nghiêm trọng hơn thì ngã xuống đất cuộn mình, đau đớn như thiêu như đốt.

Với tình hình quân lính tan rã như vậy, Tề Tự Nguyên vẫn nhanh chóng triệu tập ba đồng bạn thương nhẹ bảo hộ những người thương nặng phía sau. Hắn ta lập tức lui về nơi an toàn, tránh để quan quân bắt làm tường thịt khiến lớp Mậu thêm phiền.

Lệnh Tử Đô và Chu Tiêu Hàm mang hai cung thủ cắn răng rơi lệ, cố sức trợ thủ cho lớp Mậu.

Lớp Giáp chiến lực tổn thất hơn nửa quyết đoán kéo người bị thương cách xa trung tâm hỗn chiến, lại bắn tên trợ giúp, đối với lớp Mậu chính là đại ân.

Hai lớp dựa vào bầu không khí ăn ý quỷ dị, lớp Mậu không phải lo lắng, nhanh chóng xé toang lỗ hổng phòng ngự của quan quân.

“Tô Nhã! Xóa sạch đội cung tiễn cánh tả!”

“Hạc Lâm! Đoạt lại giáo những người xếp sau!”

“Kỷ Quân Chính! Lui cánh hữu ra sau, phá hậu thuẫn trung quân!”

“Tốn Chi bọc hậu cho Kính Tuệ Nghi!”

Bãi đất trống không tính trống trải. Gần bảy mươi quan quân tham chiến cộng hai mươi mốt học sinh lớp Mậu, tàn kiếm vung lên leng keng rung động, loạn tới mức không biết ai với ai.

Bởi vì dính nước mù tạc, giọng Mộc Thanh Sương khản đặc, nhưng đủ để mỗi người ở đây nghe thấy.

Tiểu công tử áo đen được bảo hộ lùi về trướng bày mưu nghĩ kế. Đôi mắt hẹp dài thoáng ý cười dần thay thế bằng nỗi lo hoặc nghi sợ.

Kính Tuệ Nghi là ai? Kỷ Quân Chính là ai? Tô Nhã, Hạc Lâm, Tốn Chi…

Rốt cuộc là ai với ai?!

Tên đầu lĩnh cánh tả không phụ trách cánh tả phá trận sao? Tại sao lại biến thành chỉ huy cánh hữu?!

Nói đoạt túi cơ mà?! Vốn dĩ bọn chúng không hề đoạt túi!

Rõ ràng hắn ta nghe hiểu lời đầu lĩnh phát lệnh, theo lý thuyết phải biết trước ý đồ đối phương, dàn trận ứng phó lại mới đúng.

Nhưng hắn ta không hiểu bọn họ định làm gì, tất cả kế hoạch ứng phó sôi hỏng bỏng không.

Điều này khiến hắn ta bực tức, đồng thời lại nảy sinh nỗi niềm hưng phấn vặn vẹo.

Toàn quân lộn xộn.

Thú vị.

...

Chu Tiêu Hàm cũng không hiểu ý đồ lớp Mậu.

“Mộc Thanh Sương, ngươi hô vớ vẩn gì đấy!”

Nàng ấy khàn giọng lo lắng, nổi giận bắn cung tên trúng gã quan quân định đánh lén Mộc Thanh Sương.

Quan quân kia trúng một tên sau lưng, theo quy tắc đã “bỏ mình”, nên tự giác rời cuộc chiến.

Nhưng đội quan quân này không tuân theo quy tắc. Người nọ quay đầu trừng Chu Tiêu Hàm, giơ tay xoa vết thương sau lưng, tiếp tục xung phong liều chết.

Dân Lợi Châu thường nói, không biết xấu hổ không thể sống.

Quan quân chiếm ưu thế, lại bỏ ngoài tai quy tắc, càng đánh càng gian nan.

Đám thiếu niên đội mũ cỏ bị dính nước mù tạc không ngừng rơi lệ, rõ ràng hai mắt đỏ như máu, lại nửa bước không ngừng.

Đao kiếm chưa mở vỏ quét qua người họ, đau tới da tróc thịt bong, nháy mắt nhuốm máu. Bọn họ không kêu rên, không gắng gượng, giống như không biết đau.

Vết thương chồng chất, máu tươi loang lổ, lại anh dũng giống như đội quân thiên cổ “dù chặt đầu cũng không lùi bước”.

Đột nhiên có người nhớ lại câu nói của Mộc Thanh Sương.

Ngươi gặp quỷ bao giờ chưa?

Vốn tưởng chỉ là lời kêu gào vô căn cứ trước trận chiến, hiện tại nhìn tình cảnh trước mắt, mồ hôi lạnh sau lưng túa như mưa.

Một khi nỗi niềm vô căn cứ ngoi lên, rất nhanh lan truyền khắp nơi, không tiếng động lan tỏa mọi người.

Hai quân giao chiến, sĩ khí kiên định là quan trọng nhất.

Tuy những người này là quan quân, nhưng đều là tân binh chưa bao giờ lên chiến trường. Một khi bị sợ hãi chi phối, đội hình bảy mươi người bị hai mươi mốt học sinh lớp Mậu chèn ép, nhanh chóng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Bọn họ không hẹn mà cùng lục tục lui về trướng phía sau.

Bãi đất trống sườn núi không to lớn gì cho cam. Hơn bảy mươi quan quân ở bãi đất trống đã tính miễn cưỡng, hiện tại lại lui xuống, phía sau quân trướng là rừng rậm sâu thẳm.

Mặt trời xuống núi, trăng treo trên cao. Ngay cả chim chóc cũng không kêu, chướng khí lan tỏa khắp nơi.

Quan quân cảm nhận bầu không khí kỳ lạ, đương nhiên bảo mệnh không dám vào rừng. Bọn họ bị lớp Mậu và chướng khí trong rừng đè ép phạm vi, giống như rơi vào trong bẫy, bó tay bó chân không thể dàn trận.

Mộc Thanh Sương đắc ý nhướng mày, gò má loang máu, khiến nụ cười trên môi thêm mấy phần tà ác.

Nàng đợi kết quả bắt ba ba trong rọ này từ lâu.

Hai mươi mốt học sinh lớp Mậu không sợ, nhưng muốn bắt đội quan quân nhiều gấp đôi không phải chuyện dễ dàng, chỉ có thể dùng mưu.

Vừa rồi nhìn thì tưởng nàng ăn nói linh tinh, thực chất không phải cho người một nhà nghe, mà là quan quân nghe.

Lớp Mậu lung tung công tiến, rối loạn thế công của quan quân, khiến bọn họ hỗn loạn không thể suy nghĩ sâu xa. Nghe hiệu lệnh của Mộc Thanh Sương, bọn họ chỉ biết cản lại…

Bất tri bất giác bị nàng đẩy vào trong rọ, không thể dàn trận.

...

Buổi sáng sau khi vượt qua trạm quan quân đầu tiên, Hạ Chinh không biết lớp Mậu đi sang đường lớp Ất. Hắn đi theo đường lớp Mậu được chỉ định, muốn nhanh chóng hội hợp với Mộc Thanh Sương.

Vì thế xông vào trạm quan quân chuẩn bị sẵn cho hai mươi mốt người lớp Mậu.

Hạ Chinh là học sinh xuất sắc nhất Võ đường Hách Sơn, đơn thương độc mã xông qua đội hình ba mươi người.

Hắn không ham chiến, chung quy chậm trễ thời gian, lúc tới trạm thứ hai đã là giờ Tuất (19h – 21h).

Xa xa nghe tiếng đánh nhau, Hạ Chinh cẩn thận náu mình sau bụi cỏ. Hắn nhẹ nhàng nằm xuống, đẩy bụi cỏ ra xem.

Dưới bầu trời đêm, con đường núi tối đen như mực, chỉ có ánh trăng trong trẻo chiếu xuống, lờ mờ chiếu sáng hai đội sắp bước vào trận chiến cuối cùng.

May mắn thị lực Hạ Chinh tốt, vừa nhìn đã hiểu được cục diện hiện tại.

Quan quân bị lớp Mậu vây vào rừng rậm, không thể dàn trận tiến công, chỉ đành ngoan cố chống lại. Lâm Thu Hà bị quan quân bắt làm tường thịt, Kỷ Quân Chính muốn tiến lên cứu viện, quan quân lại ném gì đó vào mặt hắn ta. Đồng thời có hai thanh giáo dài đâm tới, hắn ta vẫn hiên ngang xông lên.

Đúng lúc này Mộc Thanh Sương nghiêng người cầm hai thanh giáo, dùng tay không bẻ gãy.

Dưới ánh trăng, hai thanh giáo lóe tia sáng đáng lẽ không nên có.

Theo quy tắc kỳ khảo thí: Đao kiếm không được ra khỏi vỏ, giáo không vót đầu sắc, mũi tên không có đầu tên.

Vũ khí của đội quan quân lại vi phạm quy tắc, Mộc Thanh Sương đứng gần đối phương, không có khả năng không thấy. Nhưng nàng vẫn lỗ mãng nhào lên!

Hạ Chinh đỏ mắt, lồng ngực như sắp nổ tung.

Cô nương khốn kiếp! Dám đánh cược cả sinh mạng!

...

Hạ Chinh phi thân nhảy ra, nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.

Dưới ánh trăng, thiếu niên mặc võ phục màu chàm cầm thanh giáo, giống hệt tên rời khỏi cung. Thậm chí quan quân không thể thấy rõ mặt hắn.

Cây giáo không gắn đầu tràn ngập sát khí, Hạ Chinh ra tay nhanh gọn tàn nhẫn, bổ trái tiến phải, nhanh chóng mở ra một con đường.

Thẳng về hướng chủ soái đối phương.

Hắn xuất hiện quá mức đột ngột, khí thế kinh người, nhanh như tia chớp. Mấy quan quân bảo vệ tiểu công tử áo đen chưa kịp định hình, ngạc nhiên há hốc mồm.

Hạ Chinh lướt qua mọi người, xách gáy tiểu công tử áo đen ra sau.

Tiểu công tử áo đen bị bóp tới mức không thể hô hấp, giãy giụa lùi về sau năm bước, tới khi Hạ Chinh chạm lưng vào lều trướng mới dừng lại.

“Chủ soái phạm sai, tam quân chịu tội!”

Giọng thiếu niên trong trẻo nhưng uy nghiêm, song phương hỗn chiến tạm thời dừng tay. Mỗi người một tâm tư khác nhau nhìn cảnh tượng phía trước.

Xung quanh nồng mùi nước mù tạc, Hạ Chinh nhíu mày, một tay quặp chặt tiểu công tử, tay kia cầm tiểu quan trên trên đầu đối phương.

Mộc Thanh Sương thầm nghĩ đội quan quân này không theo quy tắc, dù người này tháo tiểu quan cũng chưa chắc sẽ nhận thua. Nàng giơ tay lên, ý bảo lớp Mậu thủ thế.

Lớp Mậu hiểu ý, nhào lên nhổ tiểu quan trên đầu quan quân, nâng Lâm Thu Hà và mấy người bị thương rời khỏi chiến trường.

Cùng lúc đó Mộc Thanh Sương đột nhiên ra tay, đoạt thanh kiếm của quan quân nọ, chĩa về phía ngực trái tiểu công tử mặc áo đen.

“Coi như toàn quân diệt tuyệt. Hiện tại các ngươi đều là ‘thi thể’, nếu vô sỉ đuổi theo, ta dám dùng vũ khí của các ngươi cho chủ soái các ngươi quy tiên! Các ngươi cứ thử xem!”

Giọng nói vốn mềm mại nay lại trở nên khản đặc, Hạ Chinh không nhịn được trừng nàng.

Hồi lâu sau có người hét lớn: “Làm càn! Vị này chính là Lục thiếu gia phủ Sóc Nam Vương! Các ngươi dám…”

Hạ Chinh ngẩn ra, nhưng không hề lơi lỏng.

Lục thiếu gia Triệu Mân Sóc Nam Vương phi sủng ái nhất? Đệ đệ ruột Quận chúa Phần Dương Triệu Nhứ? Lại dám dùng mấy thứ đồ đê hèn nham hiểm? Mộc Thanh Sương hừ mạnh, chĩa mũi kiếm gần hơn, bình tĩnh nhìn xung quanh.

“Buổi tối gió núi lớn. Vừa rồi có ai nghe thấy gì không?”

Hạ Chinh tức giận trợn mắt phối hợp với nàng, “Không nghe thấy. Đánh nhau to, chắc chim ngạc nhiên mà thôi.”

Tiểu công tử áo đen bị quặp đỏ mặt, hơi thở gian nan, hơi khoát tay áo.

Quan quân thấy thế lục tục ném vũ khí.

Mộc Thanh Sương ngẫm nghĩ, vẫn chưa hết giận, lại lấy một quả bóng nước mù tạc trong túi đối phương, ném thẳng mặt Triệu Mân.

Hạ Chinh cắn răng mắng: “Còn đùa?!”

Mộc Thanh Sương chột dạ quay đầu, nhỏ giọng đáp: “Rồi rồi, đi thôi.”

Xong đời, Chinh ca tức giận, đêm nay đừng mong ngủ.

____________

Lời tác giả:

Ngày mai ngọt sâu răng. Cá nhà nhớ chuẩn bị kem đánh răng và bàn chải đánh răng. Hàng trước ôm chặt tui, hàng sau ôm hàng trước nhớ thắt chặt dây an toàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.