Hôm nay phần lớn người thua ở lại tắm cho ngựa đều là học sinh lớp Mậu.
Đừng tưởng lớp Mậu không chú trọng văn võ, bởi vì xuất thân vọng tộc, ai cũng có mắt nhìn, đều là mấy đứa bé lanh lợi.
Bọn họ biết mối quan hệ sâu xa giữa Mộc Thanh Sương và Hạ Chinh, nhưng Mộc Thanh Sương từng dặn không được để những người khác trong Võ đường biết. Vậy nên trước mặt người ngoài, bọn họ không bao giờ trêu chọc Mộc Thanh Sương.
Giờ phút này mấy đứa bé lanh lợi không nhiều chuyện. Tất cả đều mù điếc có chọn lọc, làm như không có chuyện gì xảy ra, chăm chú kỳ cọ ngựa của mình.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy ngựa kêu.
Mộc Thanh Sương nhíu mày, nhìn thiếu niên mặc sam y màu xanh trước mặt, mắt hạnh khó hiểu nheo lại.
Giây sau nàng giống như báo con cảnh giác, đăm chiêu cúi đầu, đôi môi thanh tú hít sâu, ý đồ thông qua khứu giác phán đoán tại sao lại có hơi thở khác thường xâm nhập vào lãnh thổ của mình.
“Muội…”
Thiếu niên thanh sam phút chốc giơ tay, đầu ngón tay chặn mi tâm nàng, ngăn cản khuôn mặt xinh đẹp cúi sát lại gần.
“Muội định ngồi như này nói chuyện với huynh?” Giọng thiếu niên khàn khàn, bình tĩnh hỏi.
Lúc này Mộc Thanh Sương mới bừng tỉnh, hai má ửng đỏ, xấu hổ chống tay đứng dậy.
Nàng xấu hổ phủi vạt áo, thoáng nhìn Hạ Chinh vẫn nằm trên cỏ, khom lưng chần chừ vươn tay về phía hắn.
Ngón tay thon dài của thiếu niên cẩn thận tránh ngón tay nàng, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh giấu trong võ bào, mượn lực nhảy lên.
Bốn mắt chạm nhau, Hạ Chinh đánh đòn phủ đầu, “Huynh tới tìm Tử Đô.”
“Ừ.” Mộc Thanh Sương bình tĩnh tránh ra, thuận tay vỗ nhánh cỏ không tồn tại trên người, “Phong Tử Đô, có người tìm ngươi.”
Dứt lời, nàng bình tĩnh giật lại bàn chải trong tay Lệnh Tử Đô.
Lệnh Tử Đô đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn Hạ Chinh đằng xa, lo lắng thủ thỉ với Mộc Thanh Sương, “Ngươi sợ nước, hay ta…”
Mộc Thanh Sương mỉm cười, giơ bàn chải lên, “Không nghiêm trọng lắm. Ta không dám bơi vào vùng nước sâu mà thôi, đứng trên cạn tắm cho ngựa vẫn được.”
“Ta tưởng…” Lệnh Tử Đô xấu hổ xoa đầu.
“Hừ, ngươi tưởng cái gì? Tưởng ta sợ đến mức không dám chui vào thùng tắm tắm rửa? Ta… A!”
Mộc Thanh Sương thoáng thấy người nào đó di chuyển, ngạc nhiên hô nhỏ, nhanh nhẹn né tránh nắm đất phía sau.
Nắm đất dính cọng cỏ xanh mơn mởn, bay một đường hình cung trên không, “tõm” một tiếng rơi xuống hồ, tạo bọt nước nhỏ.
Mộc Thanh Sương không dưng bị đánh lén quay đầu, tức giận trừng Hạ Chinh.
Thiếu niên thanh sam đứng thẳng, đôi môi hơi mím, con ngươi đen láy bình tĩnh như nước, trong trẻo lạnh lùng nhìn nàng.
Binh sĩ mười sáu tuổi vẫn còn vương nét thiếu niên, ngũ quan tuấn lãng dần để lộ khí chất lạnh thấu xương. Đôi mắt đẹp tựa hoa đào, hai mí to rõ ràng, đuôi mắt kéo dài, cười rộ lên giống trăng xuân…
Đáng tiếc hắn ít khi cười.
Hoàng hôn ngày hè, cỏ cây trên núi nhiễm ánh vàng, xung quanh tỏa sáng rực rỡ.
Hạ Chinh mặc thanh sam đơn giản phụng phịu khoanh tay đứng đó, là nỗi niềm phiền não ngọt ngào trong lòng thiếu nữ.
Đôi bên giằng co một lát, Mộc Thanh Sương tưởng chừng một trăm con hươu đang chạy loạn, khuôn mặt nóng bỏng thẹn quá hóa giận.
“Hạ Chinh, huynh đừng quá phận! Muội chỉ nói với Phong Tử Đô hai câu mà thôi! Làm gì tới mức chậm trễ chuyện quan trọng của huynh và hắn ta!”
Mộc Thanh Sương quay đầu, đi về phía bờ sông, cầm bàn chải oán giận mắng, “Có bản lĩnh huynh đứng yên đó! Bao giờ kỳ cọ xong muội sẽ xử lý huynh!”
Bị Lệnh Tử Đô và Hạ Chinh trì hoãn, Mộc Thanh Sương trở thành người tắm cho ngựa lâu nhất.
Thái dương xuống núi, trăng treo trên cao, Mộc Thanh Sương vô cảm nhìn bốn con ngựa chưa được tắm, đến cả sức lực thở dài cũng không có.
Suốt một ngày dài, trải qua trận đối kháng kỵ xạ ác liệt, lại rửa hơn mười mấy thớt ngựa, cả đám mệt không dựng nổi đầu, đương nhiên không có lòng hỗ trợ.
“Sương Nhi, eo tỷ sắp đứt rồi, tỷ về nằm trước đây.” Kính Tuệ Nghi mệt mỏi rũ đầu, yếu ớt gọi Mộc Thanh Sương.
“Tỷ đi đi. Nhớ chừa cho muội chút nước ấm…” Mộc Thanh Sương đáng thương chu môi, nhận mệnh tiếp tục kỳ cọ bốn con ngựa còn lại.
Nơi này nằm ngoài giáo trường phía tây, cách học xá phía nam của các nàng một khoảng. Cả Hách Sơn là địa bàn Võ đường, để đảm bảo an toàn cho học sinh, hàng năm quân phủ sẽ phái một đội nhân mã tới tuần phòng. Mặc dù lạc đàn cũng không sợ.
Kính Tuệ Nghi đi rồi, xung quanh yên ắng, Mộc Thanh Sương mệt mỏi kỳ cọ, ánh mắt không còn sức sống.
Đột nhiên một bóng hình lại gần, im lặng đoạt bàn chải trong tay nàng.
“Hạ Chinh, huynh là yêu quái đúng không?!” Mộc Thanh Sương bị dọa sợ, trợn mắt mắng, “Đi đường đến cả tiếng bước chân cũng không có.”
Hạ Chinh không nhìn nàng, không lên tiếng, cúi đầu kỳ cọ ngựa.
Mộc Thanh Sương trợn mắt xem thường, mệt mỏi lại gần nhìn hắn.
Mười ngày không gặp, trong lòng chất chứa rất nhiều nghi hoặc phẫn uất. Đến khi người này xuất hiện sau lưng nàng, nàng lại không biết nên nói từ đâu.
Nàng quen hắn từ khi hai người còn buộc tóc để chỏm, một đường tới tận bây giờ, từ hiểu thấu lẫn nhau đến càng lúc càng xa.
Chờ Hạ Chinh tắm cho con ngựa cuối cùng xong, hai người im lặng sóng vai giao mười con ngựa cho quan tuần mã giáo trường.
Vừa rời khỏi giáo trường, Hạ Chinh bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Mộc Thanh Sương cách mình năm, sáu bước.
Dưới ánh trăng, hai người lẳng lặng nhìn nhau. Không hiểu sao Mộc Thanh Sương bỗng thấy xấu hổ tủi thân.
Nàng quay đầu, từ từ ngồi xuống, ôm đùi cúi gằm mặt, đôi mắt tỏa hơi nước.
Lúc trước nàng tin tưởng chỉ cần bản thân đủ dũng cảm, hắn sẽ nguyện ý mãi mãi ở bên nàng.
Lần này hắn giấu nàng nhận nhiệm vụ quân phủ, chẳng nói chẳng rằng rời đi, giống như không quan tâm nàng đau lòng hay lo lắng…
Mộc Thanh Sương không dám xác định Hạ Chinh nghĩ gì về nàng.
Hạ Chinh thở dài, xoay người trở về, ngồi xổm đưa lưng về phía nàng, “Đi lên.”
“Huynh còn có mặt mũi thở dài…”
Giọng nói ỉu xìu khàn khàn không kiêu ngạo như mọi hôm, mềm mại tựa kẹo đường ngọt ngào.
Hạ Chinh nuốt nước miếng, cõng nàng quay về học xá phía nam.
Mộc Thanh Sương cúi đầu nhìn vành tai đỏ ửng của hắn, nhỏ giọng hỏi: “Huynh bị thương ở đâu?”
Lúc trước nàng đè nặng Hạ Chinh, loáng thoáng ngửi thấy mùi máu trên người hắn.
Thấy hắn không muốn nhiều lời, Mộc Thanh Sương cắn môi, cơn giận trong lòng bùng lên.
Trước kia nàng và Hạ Chinh không bao giờ giấu giếm nhau.
Mặc dù nàng luôn líu ríu bám hắn, hắn vẫn dung túng để nàng thân cận.
Thuở nhỏ Hạ Chinh gặp biến cố, từ trước tới nay không nói nhiều, đối xử với ai cũng lạnh lùng thản nhiên. Chỉ duy nhất khi đứng trước mặt Mộc Thanh Sương, hắn mới tỏ thái độ.
Từ sau khi vào Võ đường, có rất nhiều chuyện dần thay đổi.
“Tháng trước lưu dân Trung Nguyên tới thành Tuần Hóa tị nạn, trong đó có mấy người lai lịch khả nghi. Bọn họ cảnh giác, có vẻ quen thuộc cách làm việc của quân phủ, thám tử phái theo không thể tiếp cận. Quân phủ bảo bọn huynh lấy thân phận lưu dân tiếp cận bọn chúng.”
Hiếm khi hắn nói nhiều như vậy.
Mộc Thanh Sương biết nặng nhẹ, hiểu được hắn chỉ có thể tiết lộ từng này. Nàng không hỏi thêm, quan tâm hỏi thăm thương thế hắn.
“Lần giao tranh cuối cùng với bọn chúng bị thương?”
“Ừ.”
“Quân phủ thu gọn chưa?” Giao thủ lần cuối, chứng tỏ thân phận ba người họ vẫn bại lộ. Mộc Thanh Sương lo lắng an nguy hắn.
Hạ Chinh dừng bước, dịu dàng đáp: “Thiếu soái tự dẫn người tới giải quyết tốt hậu quả.”
Đại ca nàng biết rõ nàng bảo hộ Hạ Chinh, lại dám tham gia vào.
“Muội…” Hạ Chinh quay đầu nhìn nàng, hắng giọng hỏi: “Muội có nói với Tử Đô quan hệ của chúng ta không?”
Mộc Thanh Sương ngẩng đầu nhìn hắn, cười tự giễu, “Hạ Chinh, trong mắt huynh muội tệ vậy sao? Muội đồng ý với huynh sẽ không đề cập khi ở Võ đường, hai năm qua từng nuốt lời chưa?”
“Huynh không có ý…”
Mộc Thanh Sương giận dữ giẫm chân hắn một cái, “Cút về học xá của huynh ngủ đi! Từ giờ đến mùa thu muội còn nói một câu với huynh, muội không phải người!”
Hạ Chinh hoảng hốt mím môi, im lặng nhìn nàng hầm hầm bỏ chạy, hai tay nắm chặt thành quyền.
Từ sau giấc mơ hai năm trước, hắn không biết nên đối xử thế nào với nàng mới tốt.