Tổ tiên Mộc gia là cường hào số một số hai ở Lợi Châu, lĩnh mấy chục vạn binh lính biên thùy, đứng đầu châu quân phủ. Bởi vậy nhiều đời con cháu Mộc gia hành xử quả cảm, đề cao tinh thần thượng võ, làm việc có phần không biết tiết chế.
Nói dễ nghe thì là “không quan tâm đại sự”, nói trắng ra là bộc trực thẳng thắn, hô mưa gọi gió.
Kính Tuệ Nghi khuyến khích tiểu muội muội “làm giá” với Hạ Chinh. Nhưng thấy Mộc Thanh Sương gật đầu cầm hai bình thuốc mạ vàng ra ngoài, nàng ấy tay mắt lanh lẹ chặn người lại.
“Đại tiểu thư của tỷ ơi…” Kính Tuệ Nghi đau đầu chỉ bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, “Nửa đêm nửa hôm, muội tới học xá nam đưa thuốc cho người ta?”
Mộc Thanh Sương mờ mịt nhìn nàng ấy, “Mới chính giờ Tuất (20h), không tính muộn.”
Lớp Giáp thường có thói quen chong đèn đọc sách tới khuya, Lệnh Tử Đô không bao giờ đi ngủ sớm.
“Không phải vấn đề ngủ hay chưa!” Kính Tuệ Nghi trợn trắng mắt, “Muội là cô nương, nửa đêm nửa hôm xông vào học xá nam. Muội thử nghĩ đi, như vậy có hợp không?”
Mộc Thanh Sương nghiêm túc suy nghĩ, “Hợp. Muội sẽ gõ cửa trước, không xông vào ngay.”
Đêm hè nóng nực, lang quân về học xá thường hay… ăn mặc mỏng manh. Nàng hiểu.
“Cũng không phải vấn đề gõ cửa!” Kính Tuệ Nghi xoa mi tâm, “Nửa đêm nửa hôm muội tự tiện tới học xá tìm hắn ta, lỡ hắn ta hiểu nhầm muội có tâm tư gì thì sao?”
“Kỷ Quân Chính là nam tử đó thôi? Hắn ta lọ mọ mang anh đào tới cho tỷ, chẳng lẽ còn phải sợ tỷ hiểu nhầm?” Mộc Thanh Sương đúng lý hợp tình hỏi lại.
“Quân Chính là biểu đệ ba đời của tỷ, không khác đệ đệ ruột thịt là bao. Hiểu nhầm cái gì?!” Kính Tuệ Nghi nhịn không được chọt Thái Dương nàng, “Quan hệ của muội và Lệnh Tử Đô thì sao? Có giống nhau không?”
Theo phong tục Lợi Châu, phàm là đường huynh muội, biểu tỷ đệ có quan hệ huyết thống chưa cách năm đời, tuyệt đối không được định tình thành hôn. Tất cả mọi người coi nhau như huynh đệ tỷ muội ruột thịt.
Kính Tuệ Nghi và Kỷ Quân Chính chưa cách nhau quá ba đời, huyết thống gần gũi, không gây hiểu nhầm.
“Chà, cũng đúng…” Mộc Thanh Sương gật đầu, “Sáng mai muội đưa hắn ta vậy.”
Thấy nàng nghe khuyên bảo, Kính Tuệ Nghi thở phào nhẹ nhõm, nhảy chồm lên giường mình.
Đáng thương nàng ấy còn trẻ phải hao tâm tổn sức vì tình yêu của tiểu muội muội.
...
Theo quy chế Võ đường, mỗi tháng các lớp rút thứ tự, thay phiên nhau dùng bữa.
Tháng này người rút thăm lớp Giáp hơi xui xẻo, rút trúng hạng chót. Chờ bọn họ tụm năm tụm ba dùng cơm xong, trong viện đã không ồn ào náo nhiệt như mọi ngày, yên lặng tới mức tưởng đang lên chùa.
Tiết trời ngày hè càng lúc càng nóng, thần gió cũng không cách nào xua đuổi cơn bức bối. Đám khỉ con không thích ra ngoài, lủi hết về giảng đường tránh nóng.
Hạ Chinh và Tề Tự Nguyên sóng vai, vừa đi vừa bàn chuyện.
Cách hành lang gấp khúc không xa, bạn cùng lớp đi phía trước không hẹn mà cùng quay đầu, bỡn cợt nhìn Hạ Chinh và Tề Tự Nguyên.
Chủ yếu nhìn Hạ Chinh.
Hạ Chinh dừng bước, ngẩng đầu nhìn Mộc Thanh Sương đối diện.
Áo choàng lay động theo bước chân nàng, như tường vi đẫm sương, trong suốt tươi đẹp.
Khuôn mặt nhỏ xinh xắn mỉm cười, dưới ngày hè tựa bóng hoa chiếu xuống nước, khiến người khác sững sờ ngẩn ngơ.
Chân Hạ Chinh rót chì không thể động đậy, dáng người cao dài banh chặt, toàn thân cao ngất như bạch dương che trời.
“Cái đồ vô tâm, không sợ tổn thương trái tim Mộc Đại tiểu thư.” Tề Tự Nguyên nắm tay đặt bên môi, thương hại xen lẫn hứng thú cười mắng.
Mộc Thanh Sương luôn thích lại gần Hạ Chinh, thỉnh thoảng dúi đồ ăn, hỏi thăm ân cần, hành xử khác người. Chỉ cần thấy Hạ Chinh, đôi mắt nàng rực rỡ, thái độ nhiệt tình sôi nổi, ai cũng nhìn thấu ý đồ nàng.
Hạ Chinh lại cứng như thép, không bao giờ đáp lại, luôn trưng khuôn mặt lạnh như băng. Lâu dần lớp Giáp và các bạn cùng trường đều không đành lòng nhìn Mộc Thanh Sương.
Hạ Chinh mặc kệ lời đùa bỡn của Tề Tự Nguyên, không tự chủ nghẹn họng, quay đầu sang bên.
Khóe mắt lại thoáng nhìn hướng nàng đi.
Tối qua cô nương này ngoan tuyệt thề từ giờ đến hết hè sẽ mặc kệ hắn, dọa hắn thấp thỏm suốt đêm.
Giờ phút này tảng đá trong lòng hạ xuống, hắn mím môi, cố gắng không để mình mỉm cười.
Đối với Mộc Thanh Sương, Hạ Chinh biết mình khốn nạn.
Lý trí nói rõ, không nên để nàng theo đuổi mình. Nàng có thể sống cuộc sống an bình yên vui, nếu dây dưa quá sâu với hắn, đấy mới thực sự hại nàng.
Nhưng Mộc Thanh Sương chưa bao giờ tồn tại trong lý trí hắn.
Nàng khoác áo choàng bọc đường, ngang nhiên xông vào thời niên thiếu chua xót âm u của hắn.
Nàng là tia sáng ngọt ngào bí mật đời hắn, cũng là viên minh châu hắn không nỡ bỏ xuống.
Hạ Chinh nuốt nước miếng, đè ép dục vọng dày vò trong lòng, bình tĩnh quay đầu. Hắn tùy theo bản thân, chăm chú dõi theo bước chân nàng.
...
Mộc Thanh Sương sớm thấy Hạ Chinh trong đám người.
Thiếu niên thanh sam cao hơn người khác nửa đầu, khuôn mặt lại nổi bần bật, thật sự rất khó bỏ qua.
Nhưng hôm nay nàng quyết tâm làm người, tuyệt không thể không cốt khí như trước.
Nói không để ý thì sẽ không để ý. Hừ.
Mộc Thanh Sương cầm bình thuốc nhỏ, lướt qua Hạ Chinh.
Mọi người ở hành lang gấp khúc ngây ra như phỗng.
Nhất là Hạ Chinh.
Mộc Thanh Sương không chú ý người ngoài, đi thẳng tới chỗ Lệnh Tử Đô cách đó không xa.
“Phong Tử Đô, ta…”
Mộc Thanh Sương thấy mặt Lệnh Tử Đô, mỉm cười vui sướng khi người khác gặp họa, “Ai không nghĩa khí giang hồ thế? Đã nói đánh người không đánh mặt rồi cơ mà?”
Mộc Thanh Sương ôm bụng cười, đưa tay ra hiệu, bảo Lệnh Tử Đô theo nàng tới bậc thang ngoài hành lang.
Diện mạo Lệnh Tử Đô vốn nhu hòa. Hiện tại hắn ta còn nhỏ, khí chất chưa trưởng thành, thoáng thấy chút phong thái quân tử như ngọc.
Hắn ta sống nội tâm, ít khi náo động. Người ngoài không biết tưởng hắn ta dễ bắt nạt, hiền tới mức bị lấn át.
Năm đó vừa nhập học, Kỷ Quân Chính bị khuôn mặt văn nhã giả dối của Lệnh Tử Đô mê hoặc, khi thi đấu kỵ xạ kêu gào muốn thử sức với hắn ta. Kết quả kỹ năng thiện xạ của hắn ta dần cho Kỷ Quân Chính mất hết mặt mũi.
Hôm đó rời khỏi giáo trường, Kỷ Quân Chính nghiến răng nghiến lợi mắng: “Chỉ muốn đấm khuôn mặt hiền từ giả dối đó một phát cho bõ ghét.”
Hiện tại khóe mắt Lệnh Tử Đô tím tái, khóe môi đỏ sậm, chật vật giống hệt tâm nguyện của Kỷ Quân Chính.
Thấy Lệnh Tử Đô đỏ mặt, Mộc Thanh Sương ngừng cười, “Được rồi được rồi, không cười ngươi. Chỉ là đánh nhau thua mà thôi, không dọa người. Cùng lắm tái đấu một trận là được.”
Lúc trước nàng thường theo huynh trưởng Mộc Thanh Diễn ra vào quân doanh, nhìn đồng bạn giây trước vung quyền giây sau kề vai sát cánh, không cảm thấy mới lạ.
Lệnh Tử Đô quay đầu mỉm cười, “Không tái đấu. Trận này ta thua là đúng, ai bảo ta hạ độc thủ với ngươi trước.”
Hắn ta nhìn Hạ Chinh, bĩu môi, “Coi như báo thù thay ngươi.”
Mộc Thanh Sương ngẩn ra, hắng giọng ho khan, mắt hạnh cong như vầng trăng non, “Ừ.”
Xem ra tối qua Hạ Chinh biết chuyện Lệnh Tử Đô đẩy nàng xuống nước.
Người ngoài thấy Hạ Chinh đối xử lạnh lùng thản nhiên với nàng, nàng không tiền đồ bám rịt hắn. Nhưng thật ra trong chuyện tình cảm, đôi bên cùng cố gắng mới ràng buộc sâu.
Mấy năm qua, nếu không có Hạ Chinh âm thầm giữ gìn, không tiếng động dung túng, nàng không chắc mình có thể rơi vào bẫy rập của hắn.
Mộc Thanh Sương cười trộm khiến Lệnh Tử Đô không hiểu ra sao, “Ngươi… tìm ta có việc?”
“A, đúng rồi, có việc.” Mộc Thanh Sương xòe tay, đưa hai bình thuốc nhỏ mạ vàng cho hắn, “Hôm qua bắn tên trúng ngươi, vốn định tới đưa thuốc. Giờ thì hay rồi, mặt ngươi cũng dùng được.”
Ánh nắng ngày hè chiếu xuống, bình sứ trong tay Mộc Thanh Sương tỏa ánh sáng nhu hòa.
Lệnh Tử Đô cúi đầu, mỉm cười đáp: “Lúc thi đấu khó tránh khỏi mất chính xác, ngươi không cố ý, tặng lễ vật làm gì?”
“Không phải việc của ngươi, mau nhận đi! Dông dài!”