Rể Quý Rể Hiền

Chương 1242



Chương 1242

Bọn họ đã bị theo dõi.

“Ngôi xuống!”

Người thanh niên lái xe quát lên, sau đó lập tức tăng tốc độ xe tới tối đa, xe phóng nhanh như chớp.

Sau gần hai mươi phút, chiếc xe phanh gấp và mọi người nhanh chóng đi đến chân núi Bồng Thiên.

“Cô Kim, cô hãy mau đi lên núi!”

“Từ hôm nay trở đi, cô Kim cùng với Kim Tuyết Mai đừng rời khỏi biệt thự Bồng Thiên cho dù là một bước.”

Bốn người thanh niên, một bên bảo vệ Kim Tuyết Ngọc lên núi, một bên nhẹ giọng dặn dò cô ta.

Dưới chân núi Bông Thiên, chị Ngọc cùng hơn chục nhân viên bảo vệ của tập đoàn Thế Giới đã đứng đợi sẵn.

Đây là sự giúp đỡ lớn nhất mà Lý Khải Kiệt có thể làm được cho Cao Phong.

Nhìn thấy bốn thanh niên mặc đồ đen đi cùng để bảo vệ Kim Ngọc Tuyết lên núi an toàn, hàng chục nhân viên bảo vệ ở đây cũng cảm thấy nể phục.

“Người anh em, hãy cùng tôi đi lên núi! Tập đoàn Thế Giới sẽ bảo vệ các anh”

Một nhân viên bảo vệ thân hình to lớn đi đến, nghiêm túc nói.

Người thanh niên lái xe ngạc nhiên một hồi sau khi nghe vậy, sau đó quay đầu nhìn một chút về phía sau.

Hơn mười mấy chiếc xe đuổi theo bọn họ đã lao đến đây với ánh đèn pha sáng rực.

“Cảm ơn tấm lòng của anh.”

“Nhưng chúng ta không giống nhau.”

Người thanh niên lái xe cứ thể đi thẳng vào xe mà không quay đầu lại, cùng ba thanh niên khác đạp ga chạy thẳng đi.

Họ là ai? Họ là những kẻ phản bội nhà họ Cao.

Gia đình nhà họ Cao trước giờ chưa bao giờ tha thứ cho những kẻ dám phản bội.

Nếu thật sự tập đoàn Thế Giới dám bao che cho bọn họ, chuyện này sẽ không đơn giản chỉ là đắc tội với Cao Bằng nữa, mà là đắc tội với toàn thể gia đình nhà họ Cao.

Đến lúc đó, ngay cả chị em Kim Tuyết Mai cũng không còn nơi ẩn thân, tất cả đều sẽ bị nhà họ Cao san bằng.

Cho nên, bọn họ không thể.

Kim Tuyết Ngọc được chị Ngọc cùng những người khác hộ tống lên núi, phía sau còn vang lên tiếng động cơ gầm rú.

“Vù vù vù”

Khoảng hơn chục chiếc xe đuổi theo từ phía sau vẫn tiếp tục đuổi theo chiếc xe của bốn thanh niên kia.

Hai mươi phút trước, tại bệnh viện Hoàng Mai.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt tiên tiến nơi Cao Bằng đang chữa trị, toàn bộ tầng thứ bảy đều được bao tất.

Trong hành lang, hơn năm mươi vệ sĩ đứng canh gác.

“Soạt soạt, soạt soạt…”

Một bác sĩ đẩy xe đẩy và bước ra khỏi thang máy.

Bác sĩ mặc một chiếc áo choàng trắng, đeo khẩu trang và gọng kính vàng, người bác sĩ này có vẻ khá vội vàng mà chạy tới phòng của Cao Bằng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.