Rể Quý Rể Hiền

Chương 1378



Chương 1378

Cách đó không xa, trong một căn phòng, sắc mặt Hứa Vĩnh Hạo vô cùng tối tăm.

Anh ta nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, khóe miệng thoáng qua vẻ hung ác.

“Con đàn bà thấp hèn Nam Phương Minh Nguyệt! Trước kia tôi còn tưởng cô ta rất trong sáng cơi”

“Không biết từ lúc nào, ngay cả vị hôn phu cũng có rồi, lại còn ở chung với nhau.

Bây giờ, nói không chừng cô ta đang làm chuyện gì với cái tên Cao Phong kia chứ gì!”

Khi nói những lời này, Hứa Vĩnh Hạo vừa giận vừa vô cùng ghen tị.

“Cậu Vĩnh Hạo! Trước hết cứ để bọn họ đắc ý một đêm đi! Ngày mai, trong cuộc thi đấu, tôi bảo đảm trong một phút, Cao Phong sẽ bị đánh rơi xuống lôi đài”

Sau lưng anh ta, một tên đàn em cung kính trả lời.

“Đều sắp xếp xong sao?”

Hứa Vĩnh Hạo quay đầu hỏi.

“Cậu Vĩnh Hạo cứ yên tâm đi! Tôi đều sắp xếp xong hết rồi! Ngày mai, tôi chắc chắn sẽ để cậu cảm thấy hài lòng!”

Giọng điệu tên đàn em vô cùng tự tin.

“Được thôi!”

Hứa Vĩnh Hạo hài lòng gật đầu một cái, sau đó nói: “Dòng tộc nhà họ Nam Phương không cũng chẳng là cái gì, đối thủ thực sự của chúng ta vẫn là ba dòng họ võ thuật của truyền lớn kia”

Nói tới chỗ này, tuy rằng tính cách rất kiêu ngạo nhưng trong ánh mắt Hứa Vĩnh Hạo lại rất nghiêm túc, không hề có một chút khinh thường.

Từ lần đầu tiên tổ chức Hội thi võ thuật đến nay, ba dòng họ võ thuật lớn đều luôn đạt được ba hạng đầu, con em trong dòng họ lớn đều có thực lực vô cùng kinh khủng.

Thành tựu của bọn họ trên con đường tập võ đều rất cao.

Trên khắp toàn bộ Thành phố Hòa Bình, không có bất kỳ dòng họ nào có thể xem thường thành tựu võ thuật của họ.

“Cậu Vĩnh Hạo! Tôi nghe nói, ba dòng họ lớn đều có nơi rèn luyện của mình”

“Con em trong dòng họ lớn đều phải trải qua rất nhiều đợt rèn luyện, không ngừng trưởng thành và vượt qua khó khăn mới có thể luyện tập võ thuật có thành tựu cao.”

Đàn em cung kính nói.

“Đúng vậy! Tôi cũng không thể không thừa nhận điều này.

Phải chịu khổ mới có thể trở thành kẻ mạnh, vượt qua những người khác!”

Hứa Vĩnh Hạo cảm thán một câu, sau đó nói bằng giọng nặng nề: “Chắc đến ngày mốt, những người như bọn họ mới bắt đầu ra sân, cho nên trước đó, chúng ta cứ mặc kệ bọn họ.”

“Ngày mai, nhiệm vụ lớn nhất của chúng ta chính là đánh bại tất cả thành viên Dòng tộc nhà họ Nam Phương, hung hăng giẫm tất cả bọn họ dưới chân mình”

“Lần này, tôi không những muốn chân đạp Nam Phương Hòa Trạch, tôi còn phải đạp lên Cao Phong, thậm chí ngay cả Nam Phương Minh Nguyệt, tôi cũng muốn giẫm dưới chân mình”

“Trước kia, ông đây thương hoa tiếc ngọc, không nỡ ra tay với cô ta, nhưng tôi nể mặt mà cô ta lại không chịu nhận, đã vậy thì ông đây cũng không cân cho cô ta chút thể diện nào.”

Nhắc tới Nam Phương Minh Nguyệt, ánh mắt Hứa Vĩnh Hạo càng trở nên tối tăm.

Đàn em chỉ yên lặng gật đầu, không dám lên tiếng chọc giận Hứa Vĩnh Hạo.

Một đêm yên lặng.

Ngày hôm sau, khi mặt trời xuất hiện, toàn bộ bán đảo Thành phố Hòa Bình trở nên cực kỳ náo nhiệt lên.

Hôm nay, Hội thi võ thuật Thành phố Hòa Bình sẽ chính thức bắt đầu ngày thi đấu đầu tiên..

Tất cả những người luyện võ đều thích làm việc nhanh gọn, dứt khoát, khá đơn giản thô bạo, cho nên cũng không có những thứ lễ nghi rắc rối mà vô dụng như mấy hội thi khác.

Chỉ thông báo cho tất cả dòng họ tập võ, có tham gia Hội thi võ thuật, đến trung tâm bán đảo Thành phố Hòa Bình.

Ăn xong bữa sáng, tất cả mọi người tụ tập về phía trung tâm.

Tất cả mọi người thuộc Dòng tộc nhà họ Nam Phương, bao gôm Cao Phong và Nam Phương Minh Nguyệt cũng bị Nam Phương Minh Nghị dẫn theo, đang chạy tới sân thi đấu ở trung tâm bán đảo.

Trên đường có rất nhiều người đi lại, tất cả mọi người đều không kịp chờ đợi.

Ở chỗ này, không chề có phân biệt giàu nghèo gì cả, cũng không có cái gì quyền thế, thân phận hay gia cảnh.

Ở đây, tiền bạc là thứ vô dụng nhất.

Võ công mới là tờ giấy thông hành tốt nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.