Rể Quý Rể Hiền

Chương 1765



Chương 1765

Lo lắng là vì, tửu lượng của Lý Hiểu Khang tốt đến mức khác thường, điều này tất cả các cô có mặt ở nơi này điều biết.

Còn về nguyên nhân tức giận thì, cô ta vẫn luôn cảm thấy, Lý Hiểu Khang rõ ràng là đang cố ý chuốc say Cao Phong, nhất định là có mục đích gì đó khác.

Nhưng mà Cao Phong lại không có bất kỳ sự phòng bị nào, cái này, cũng quá ngu rồi thì phải?

“Nào, ly thứ ba, cạn!”

Lý Hiểu Khang giơ ly rượu trong tay lên, liếc mắt nhìn sang Cao Phong, sau đó lại uống một hơi cạn sạch.

Cao Phong cũng không có bất kỳ ý định từ chối nào, giơ ly rượu lên chạm với mọi người, sau đó cũng uống một hơi cạn sạch.

Mấy người thanh niên khác không cam lòng bị bỏ rơi ở phía sau, đương nhiên cũng không do dự mà ngửa cổ uống hết.

Một ly rượu này cũng không ít hơn hai trăm mililit, liên tục ba ly đi xuống bụng, trước sau thỏa đáng cũng đã vượt quá nửa lít rượu mở màn.

Hơn nữa, giữa khoảng thời gian ba ly rượu kia đổ xuống cũng không hề có bất cứ sự ngắt quãng nào, đồng thời ngay cả một gắp đồ nhắm hay thức ăn bọn họ cũng đều không gắp, đến lúc này thì cũng đã có người cảm thấy có chút không chịu nổi.

Giống như người thanh niên cắt tóc đầu đinh kia, ngay cả lúc nói chuyện, đầu lưỡi của anh ta cũng đều có chút cứng lại.

Nhưng mà nhìn lại Cao Phong, lúc này vành tai của anh đỏ ửng, nhưng mà sắc mặt lại vẫn như cũ không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Khi anh uống ly rượu thứ nhất cũng là loại trạng thái này, đến ly thứ hai, ly thứ ba vẫn là loại trạng thái này, điều này quả thực là đã khiến cho Lý Hiểu Khang phải giật mình kinh ngạc.

Dựa theo sự dâng trào của men rượu, có hai người trong số bảy, tám tên thanh niên kia đều đã có chút đứng không vững nữa, chỉ có thể đưa tay vịn vào bên cạnh bàn.

Những người khác so với hai người bọn họ thì vẫn khá hơn được một chút, nhưng mà sắc mặt của tất cả đều cũng đã đỏ bừng.

Trong đám người, nhìn qua thì cũng chỉ có trạng thái của Cao Phong và Lý Hiểu Khang là không khác so với trước khi uống rượu.

Nhưng mà, Lý Hiểu Khang cũng biết được tửu lượng của chính mình, trong một lúc đổ vào bụng hơn nửa lít rượu, vẫn cần phải có thời gian hòa hoãn lại.

“Được, uống sảng khoái lắm, ăn miếng thức ăn rồi lại tiếp tục.” Lý Hiểu Khang nhìn chằm chằm vào Cao Phong, sau đó nhanh chóng chuẩn bị ngồi xuống.

Được coi như là tay lão luyện trong việc uống rượu, Lý Hiểu Khang biết được, có một vài người ngấm men vô cùng chậm, cho nên bây giờ nhìn Cao Phong không sao cả, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là một lát nữa cũng vẫn không sao hết.

Tuy nhiên, Lý Hiểu Khang vẫn còn chưa kịp ngồi xuống, Cao Phong lại chủ động ngăn cản hành động của Lý Hiểu Khang lại.

“Đừng vội như thế, uống rượu thì phải uống liền một mạch đến cuối mới được, đó mới được gọi là sảng khoái.”

“Mới vừa rồi uống đến chỗ nào rồi?” Khóe miệng của Cao Phong thoáng qua một tia hài hước.

Cái tên Lý Hiểu Khang này đang có chủ ý gì, Cao Phong anh hiểu rõ ràng hơn so với bất cứ ai.

Nếu Lý Hiểu Khang kia đã muốn khiến cho anh trở thành trò cười cho thiên hạ, vậy thì anh đương nhiên là phải lấy gậy ông đập lưng ông!

“Mới vừa rồi uống đến… Ba ly rượu đón mùa xuân phát tài…” Lý Hiểu Khang có chút bất đắc dĩ nói.

“Tốt lắm, một ly này, bốn mùa phát tài!” Cao Phong cười nhạt, tự mình đưa tay rót cho mình đầy một ly rượu.

“Lạch cạch!” Không đợi người ngoài phản ứng, Cao Phong đã ngay lập tức xoay người, cực kỳ thuần thục dùng một lần duy nhất mở nắp hai chai rượu, sau đó bắt đầu rót rượu cho mọi người.

Rất nhanh, những chiếc ly rỗng ở trước mặt của mọi người, lại một lần nữa được rót đầy.

Có mấy tên thanh niên đều ngây người nhìn ly rượu ở trước mặt, cục xương ở cổ họng không nhịn được mà lăn hai cái.

Con mẹ nó, Cao Vũ này lại mạnh như vậy sao?

Đã uống vào ba ly, tổng cộng hơn nửa lít rượu trắng sáu mươi hai độ, vậy mà mặt không đỏ, thở không mạnh, còn ngại chưa uống đã nghiền?

Anh con mẹ nó thật sự coi đây là nước sôi hay sao?

“Làm sao thế, mọi người không muốn cho tôi chút mặt mũi này? Hay là nói, mọi người vẫn còn đang canh cánh trong lòng đối với chuyện trước đó?”

Nói tới chỗ này, Cao Phong dừng một chút, trên khuôn mặt lộ ra vẻ suy ngẫm, sau đó mới nói tiếp: “Thế này thì tôi phải nói với mọi người đôi câu, làm đàn ông thì phải có lòng dạ rộng rãi, tuyệt đối đừng chỉ nghĩ việc nhỏ, mà quên mất việc lớn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.