Rể Quý Rể Hiền

Chương 2490



Chương 2490

“Không phải! Chắc chắn không phải! Chắc chắn anh Phong không phải loại người như vậy!”

Ánh mắt của Liễu Tông Trạch hơi ngơ ngác và hoảng loạn, bàn tay hơi nắm chặt tay lái, trong miệng còn đang liên tục lẩm bẩm.

“Cái gì? Đây là số điện thoại của anh Phong sao? Khó trách anh ấy xin số điện thoại di động của em…”

“Nhưng anh ấy nói là đợi anh đưa em về nhà, sau đó lại để cho em đi đến Khách sạn Ái Cầm để làm gì vậy? Có chuyện gì mà không thể gọi điện thoại nói sao?” Trên mặt của Cao Mỹ Lệ đầy vẻ khó hiểu.

Liễu Tông Trạch im lặng gần một phút, sau đó lấy thuốc lá ra, cầm một điếu đốt lên rồi rít mấy hơi thật sâu.

“Gửi nhầm thôi mà! Chắc chắn là anh Phong đã gửi nhầm thôi! Em còn nhớ cái cô Phạm Thanh Nhiên lúc nãy chứ? Chắc chắn là anh Phong định gửi cho cô ta!”

“Sau đó đúng dịp có số điện thoại của em nên vô tình gửi cho em thôi.”

Liễu Tông Trạch nhanh chóng hút xong một điếu thuốc, sau đó lập tức bắt đầu giải thích.

Giống như đang giải thích cho Cao Mỹ Lệ, hoặc là đang giải thích cho bản thân mình, cố thuyết phục mình tin tưởng vào những lời này vậy.

Sau khi nói xong những câu này, Liễu Tông Trạch ngồi sững sờ ở ghế điều khiển gần hai phút, sau đó bàn tay mới run rẩy nắm chặt tay lái.

“Thế này mà còn có thể là gửi nhầm sao? Hơn nữa, anh ta và Phạm Thanh Nhiên đang ở bên cạnh nhau, trực tiếp nói thẳng với nhau không được sao? Đâu có cần phải gửi tin nhắn chứ.” Cao Mỹ Lệ còn lên tiếng như chém thêm một nhát nữa vào lòng Liễu Tông Trạch.

“Chính là gửi nhầm thôi! Chính là gửi nhầm thôi! Hiểu không! Chắc chắn là anh Phong đã gửi nhầm thôi! Nhớ lấy! Anh ấy gửi nhầm người!”

Liễu Tông Trạch đột nhiên quay đầu, sắc mặt đầy vẻ hung dữ rống to, giống như một con sư tử đang giận dữ vậy.

Sắc mặt của Cao Mỹ Lệ lập tức thay đổi, sau đó cô ta yên lặng cúi đầu, nước mắt không tiếng động chảy từ trong hốc mắt chảy ra.

“Anh rống lên với em…” Giọng nói của Cao Mỹ Lệ nghẹn nào.

Liễu Tông Trạch và cô ta đã quen biết lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta to tiếng với cô ta như thế này. Trong ngày thường, anh ta luôn dịu dàng và nhỏ nhẹ khi nói chuyện với cô ta.

Liễu Tông Trạch lập tức sửng sốt, sau đó vội vàng hít sâu mấy hơi rồi nói: “Cục cưng Mỹ Lệ của anh! Anh sai rồi! Anh không muốn trách em, anh cũng không có ý…”

“Nhưng mà em cũng không làm gì sai mà…” Cao Mỹ Lệ vẫn cúi đầu xuống, trông có vẻ nhìn vô cùng đáng thương.

“Anh cũng biết là em không hề làm gì sai. Em không sai nhưng cũng có thể chính là anh Phong vô tình gửi nhầm thôi!”

“Như vậy đi, để anh gọi điện cho anh Phong rồi hỏi xem sao!” Liễu Tông Trạch vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, dự định lập tức gọi điện thoại cho Cao Phong.

“Không được! Anh không thể hỏi anh ta!” Lúc này, Cao Mỹ Lệ ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp rưng rưng nước mắt.

“Không có chuyện gì đâu! Nếu giữa anh em với nhau, nếu có hiểu lầm gì thì cần phải lập tức cởi bỏ, nếu không, cứ cố gắng kìm nén chỉ có thể làm chuyện này càng càng càng lớn thôi!”

“Cho nên anh cần phải hỏi rõ!” Liễu Tông Trạch vừa nói vừa chuẩn bị gọi cho Cao Phong.

“Không được!” Cao Mỹ Lệ đẩy mạnh, làm điện thoại di động của Liễu Tông Trạch rơi vào ghế ngồi.

“Nếu anh hỏi vậy em sẽ trở thành loại người nào đây? Giống như em cố ý đâm bị thóc, chọc bị gạo vậy, nếu vậy, sau này em còn có thể tiếp tục ở bên cạnh anh sao?” Nước mắt của Cao Mỹ Lệ lại mãnh liệt trào ra.

Nhìn thấy cô ta như vậy, Liễu Tông Trạch cảm thấy vô cùng đau lòng, anh ta cúi đầu không nói một lời, lại không biết mình phải làm sao bây giờ.

“Cục cưng Mỹ Lệ! Em suy nghĩ nhiều rồi! Em như vậy thì sao lại đâm bị thóc, chọc bị gạo được chứ?” Liễu Tông Trạch hoảng hốt, vội vàng giải thích.

“Dù sao anh cũng không thể hỏi anh ta. Nếu anh hỏi, vậy chúng ta cũng không cần lại liên lạc nữa!” Cao Mỹ Lệ xoay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Liễu Tông Trạch nhặt điện thoại di động lên rồi nói: “Được được được! Anh không gọi, không gọi nữa! Chuyện này đã đi qua!”

“Vậy anh bảo đảm đi! Anh bảo đảm rằng anh sẽ không bao giờ lừa gạt em!” Cao Mỹ Lệ lại nhìn về phía Liễu Tông Trạch và đưa ra yêu cầu của mình.

“Anh bảo đảm! Anh thật sự bảo đảm!” Liễu Tông Trạch lập tức giơ tay lên.

Lúc này, Cao Mỹ Lệ mới mỉm cười, sau đó chủ động dựa vào bả vai của Liễu Tông Trạch.

“Cái này…”

Trong nháy máy, Liễu Tông Trạch vui vẻ như mở cờ trong bụng. Anh và Cao Mỹ Lệ quen biết lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta chủ động thế này đấy!

Vì vậy, Liễu Tông Trạch chỉ do dự hai giây, cuối cùng vẫn vươn cánh tay ra, ôm Cao Mỹ Lệ vào ngực mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.