Rể Quý Rể Hiền

Chương 3493



Chương 3493

Đám người Long Tuấn Hạo bám theo gắt gao phía sau.

Ánh trăng trên trời cao tỏa sáng rực rỡ nhưng vẫn khó mà sánh với cây đèn pha cỡ lớn được chế tạo đặc biệt trong biệt thự.

Ánh đèn lan tỏa từ đỉnh núi, rọi xuống đám người Cao Phong, kéo thành một con đường làm bằng bóng thật dài trên núi.

Trên đường xuống núi, Cao Phong đi rất chậm, những người khác cũng bước rất chậm.

Lâu lâu Kim Tuyết Mai còn khẽ thở dài một tiếng, cố gắng kìm lại dòng nước mắt, không cho nó chảy xuống.

Dù giọng điệu Cao Phong có thoải mái cỡ nào, nhưng chuyến đi này của anh sẽ có kết quả ra sao là chuyện không ai đoán trước được.

Cho nên, tuy ngoài miệng Kim Tuyết Mai nói không hề lo lắng, nhưng đó chỉ là lời nói suông mà thôi.

Cao Phong là chồng của cô.

Bây giờ, chồng của cô phải xuất chinh lên chiến trường nơi xa xôi, sống chết khó đoán….

Thử hỏi làm sao cô lại không lo lắng được đây?

Nhìn bóng dáng kiên định đi phía trước của Cao Phong, Kim Tuyết Mai biết, dù có khuyên cỡ nào cũng không bằng yên lặng chờ đợi anh trở về.

Tiễn quân xa hàng nghìn cây số, rồi cũng phải từ biệt.

Dù mọi người có đi chậm tới đâu, cuối cùng cũng phải đến chân núi.

Sau khi nhận được tin tức, đám người Long Chí Minh đã tới chỗ này chờ sẵn từ lâu.

Một chiếc xe lớn đã được kiểm tra kĩ càng, đổ xăng đầy đủ cũng lẳng lặng đứng đó chờ.

Đây là phương tiện đi lại của đám Cao Phong lần này, cũng là thứ mà anh yêu cầu.

Một chiếc xe là đủ cho ba người bọn họ rồi.

“Cậu Phong!”

Long Chí Minh dắt theo một nhóm các thành viên nòng cốt của khối tập đoàn Đế Phong bước tới.

“Không cần phiền phức như vậy, tôi chỉ đi bàn chút chuyện thôi.”

Cao Phong sờ sờ mũi, làm như không có chuyện gì to tát.

Long Chí Minh gật đầu, không tiếp tục nhiều lời, chỉ đứng yên ở một bên chờ đợi.

Tầm mắt Cao Phong chậm rãi quét qua tất cả mọi người, những người này là những người mà anh tin tưởng nhất.

Một trăm thanh niên mặc đồ đen không thể kể hết tên kia, nếu Cao Phong đã giao trọng trách bảo vệ núi Bồng Thiên cho họ, nói lên rằng sự tín nhiệm của anh dành cho họ rất lớn.

Dù là thế, Cao Phong vẫn chưa từng nói rõ cho họ biết mục đích chuyến đi lần này của anh.

Cho nên tuy những người này biết Cao Phong muốn đi gặp ông Trần, nhưng ông Trần sẽ đối xử với Cao Phong như thế nào, bọn họ cũng không biết rõ.

Mấy trăm người ở đây, có lẽ chỉ mình Kim Tuyết Mai biết hết mọi chuyện.

Ánh mắt Cao Phong lướt qua mọi người, sau đó, anh chậm rãi quay đầu, đối diện với ánh mắt của Kim Tuyết Mai.

“Cao Phong.”

Kim Tuyết Mai chủ động bước tới, nhào vào lồng ngực Cao Phong.

“Chờ anh trở lại.”

Cao Phong ôm Kim Tuyết Mai vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của cô.

“Được! Em chờ anh trở về.”

Kim Tuyết Mai lau giọt nước nơi khóe mắt, sau đó lần mò trong túi áo, lấy ra một thứ gì đó: “Cái này cho anh!”

“Anh nhất định phải luôn mang theo bên người, có nó giống như có Tuyết Mai luôn ở bên cạnh anh vậy.”

Cao Phong vừa nhận lấy món đồ đã không giấu được nỗi kinh ngạc, anh trợn trừng hai mắt: “Đây… Có phải hôm qua em thức đêm để hoàn thành nó không?”

Rốt cuộc Cao Phong cũng hiểu tại sao hôm nay Kim Tuyết Mai lại dậy muộn như vậy, cả ngày cũng chả có tí tinh thần nào.

“Cũng không hẳn, chỉ là ngủ muộn hơn so với bình thường một chút thôi…”

Gương mặt Kim Tuyết Mai toát lên ý cười, phẩy tay ra vẻ không có gì to tát.

Cao Phong khẽ than một tiếng, nắm chặt món đồ trong tay, lại một lần nữa kéo Kim Tuyết Mai vào trong ngực.

Liễu Tông Trạch đứng cách đó không xa cũng đang ôm chặt lấy Cao Mỹ Lệ, hai người nhẹ giọng thủ thỉ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.