Rể Quý Trời Cho

Chương 104: Để tôi thoả mãn anh



Hồ Vũ Tinh lập tức ngơ ngác, cô ta nhấc tay lên ôm lấy mặt mình, nhìn Vương Mậu với vẻ mặt đầy sự không dám tin.

Người xem náo nhiệt ở xung quanh cũng đều kinh ngạc mà nhìn cảnh này, bọn họ vốn tưởng Vương Mậu đến rồi, sẽ dạy dỗ Lâm Thanh Diện thay cho Hồ Vũ Tinh, không ngờ vậy mà lại cho Hồ Vũ Tinh một bạt tay trước.

“Anh…anh đánh em làm gì, rõ ràng là anh ta ức hiếp em mà, anh điên rồi sao?” Hồ Vũ Tinh lập tức khóc lên, vẻ mặt tràn đầy ấm ức mà nhìn Vương Mậu.

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào trong lòng em không rõ sao, người ta có thể vì 114 triệu mà lãng phí thời gian với em ở đây ư?” Bộ dạng Vương Mậu vô cùng đau đớn, trong lòng nghĩ nếu như hôm nay đắc tội với vị lão đại kia chỉ vì chuyện này, anh ta chắc chắn sẽ không tha cho Hồ Vũ Tinh.

“Anh…anh ta là tên phế vật mà cả Hồng Thành đều biết a, sao anh ta lại không vì 114 triệu mà so đo ở đây chứ, rõ ràng là tự anh ta muốn chống chế, bây giờ anh vậy mà còn nói giúp anh ta nữa, Vương Mậu, em thật sự là nhìn lầm người rồi!” Vẻ mặt Hồ Vũ Tinh ấm ức, đã hoàn toàn coi mình là người bị hại rồi.

Vương Mậu gần như là muốn phát điên rồi, không ngờ Hồ Vũ Tinh vậy mà còn bắt đầu nghiêm túc lên nữa.

Anh ta trừng Hồ Vũ Tinh một cái, mở miệng nói: “Chuyện này sau khi về anh sẽ giải thích với em, em xin lỗi người ta trước đi, mau lên!”

“Dựa vào cái gì! Bảo em xin lỗi một tên phế vật, không có cửa đâu!” Hồ Vũ Tinh lớn tiếng hét.

“Được rồi.” Lúc này Lâm Thanh Diện lên tiếng, nhìn Vương Mậu: “Anh đi điều tra camera lúc nãy đi, để mọi người nhìn thấy lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sẽ biết chuyện này ai đúng ai sai thôi.”

Vương Mậu nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt lúng túng, khom lưng nói: “Ngài Lâm, thực sự xin lỗi a, người phụ nữ điên này uống lộn thuốc rồi nên mới như vậy, không cần điều tra camera nữa, chắc chắn là lỗi của người phụ nữ điên này.”

Lâm Thanh Diện lắc đầu, có chút mất kiên nhẫn mà nói: “Mau đi xem đi, tôi không muốn làm lỡ nhiều thời gian nữa.”

Vương Mậu thấy Lâm Thanh Diện có chút không vui rồi, sợ hãi mà vội vàng gật đầu, nói: “Không vấn đề, tôi đây sẽ bảo bọn họ đi xem camera.”

Tiếp đó anh ta liền quay người đi đến phòng camera giám sát để xem camera.

Hồ Vũ Tinh thấy vậy lập tức muốn ngăn cản, Vương Mậu trực tiếp đẩy cô ta một cái, suýt chút nữa khiến cô ta ngã xuống đất lần nữa.

Vẻ mặt Hồ Vũ Tinh oán hận mà nhìn hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, trong lòng nghĩ chuyện hôm nay đều là vì bọn họ nên mới làm lớn lên như vậy.

Người xung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ về bên này, có không ít người cảm thấy Lâm Thanh Diện rất quá đáng.

“Người này thật sự là quá đáng rồi a, đã đánh cả người phụ nữ đó rồi mà anh ta còn không chịu tha, cũng quá là nghiêm túc rồi.”

“Các người nói xem chuyện này rốt cuộc là lỗi của ai? Nếu như thật sự là người đàn ông đó đụng vào người phụ nữ này, thì tại sao anh ta còn đòi xem camera chứ?”

“Ai mà biết, các người thấy người phụ nữ đó đáng thương tội nghiệp kìa, cũng không giống như đang nói dối a.”



Hứa Bích Hoài không biết tại sao Vương Mậu lại nói giúp Lâm Thanh Diện, theo lý mà nói anh ta chắc chắn phải giúp Hồ Vũ Tinh mới đúng.

Hơn nữa sau khi Vương Mậu nhìn thấy Lâm Thanh Diện, thái độ đã xảy ra sự biến chuyển vô cùng lớn, rất rõ ràng là bởi vì biết Lâm Thanh Diện không có dễ chọc như vậy.

Lâm Thanh Diện rốt cuộc là có thân phận như thế nào, mới có thể khiến một phú nhị đại cung kính như vậy chứ, bởi vì sợ đắc tội anh, thậm chí còn ra tay đánh bạn gái của mình?

Hứa Bích Hoài cảm thấy bản thân mình càng lúc càng không nhìn thấu Lâm Thanh Diện rồi.

Phía trên sảnh tầng một của trung tâm mua sắm có một số màn hình TV rất lớn, bình thường được dùng để phát quảng cáo.

Qua một hồi, những hình ảnh trên màn hình TV này đều được chuyển thành hình ảnh giám sát bên trong trung tâm thương mại.

“Các người mau xem mấy màn hình ở bên trên kia kìa!” Lúc này có người kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Đám người lập tức ngẩng đầu, nhìn lên màn hình phía trên.

Lúc này bên trên đang phát lại cảnh tượng Hồ Vũ Tinh đang xem vòng ngọc lúc đó.

Hồ Vũ Tinh nhìn hình ảnh bên trên đó, lập tức hét lên, hận không thể mau chóng che số màn hình đó lại.

Đáng tiếc, số màn hình này đều được treo trên cao, cô ta căn bản với không tới, hơn nữa nhiều màn hình như vậy, cô ta muốn che cũng không che được.

Cô ta không ngờ Vương Mậu lại tuyệt tình như vậy, vậy mà lại trực tiếp show camera giám sát cho tất cả mọi người thấy, đây quả đúng là khiến cô ta sau này không có mặt mũi làm người a.

Trong màn hình, Hồ Vũ Tinh một tay cầm lấy vòng ngọc xem cả nửa ngày, sau đó chậm rãi muốn đặt xuống.

Lúc này cô ta trượt tay một cái, chiếc vòng trực tiếp tuột khỏi tay cô ta, rơi xuống đất.

Lúc này Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cách Hồ Vũ Tinh còn cả hơn một mét, đợi sau khi chiếc vòng bị vỡ, mới đi đến bên cạnh Hồ Vũ Tinh, Lâm Thanh Diện cũng căn bản không có đụng cô ta.

Cảnh tượng bên trong video rõ ràng như vậy, sắc mặt Hồ Vũ Tinh tái nhợt, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện bị bắt, tuyệt vọng và hối hận.

Đám người nhìn thấy cảnh tượng trong camera xong, lập tức biết Hồ Vũ Tinh đang nói dối, những người lúc đó lựa chọn tin tưởng cô ta, lúc này đều bày ra vẻ mặt kinh tởm.

“Thật sự là quá kinh tởm rồi, người phụ nữ này vậy mà lại biết diễn kịch như vậy, hồi nãy thấy bộ dạng đáng thương của cô ta, tôi còn tưởng cô ta là người bị hại nữa chứ.”

“Mẹ nó, vậy mà lại là một ả bitch tâm cơ, uổng công tôi lúc đó còn muốn chủ trì công đạo thay cho cô ta nữa, không ngờ đều là giả vờ hết.”

“Là chúng ta oan uổng chàng trai đó rồi, chuyện này không liên quan gì đến cậu ta a.”



Hồ Vũ Tinh nghe lời của người xung quanh nói, vẻ mặt đầy xấu hổ, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ chui xuống.

Lúc này Vương Mậu chạy về đây, đến trước mặt Lâm Thanh Diện, vẻ mặt áy náy nói: “Ngài Lâm, tôi đã xem camera giám sát rồi, chuyện này quả thực không có liên quan đến ngài, đều tại người phụ nữ không biết tốt xấu này gây phiền phức cho ngài hết, tôi sẽ bảo cô ta xin lỗi ngài.”

Nói xong, Vương Mậu quay đầu nhìn Hồ Vũ Tinh, lạnh giọng nói: “Mau mau xin lỗi ngài Lâm đi!”

Hồ Vũ Tinh nhìn Lâm Thanh Diện một cái, nghĩ đến Lâm Thanh Diện chẳng qua chỉ là một tên phế vật mà nhà nhà đều biết ở Hồng Thành, trong lòng cô ta liền không phục.

Bảo cô ta xin lỗi một tên phế vật, dựa vào cái gì?

“Anh ta chỉ là một tên phế vật, dựa vào cái gì chứ…” Vẻ mặt Hồ Vũ Tinh uỷ khuất mà nói.

Thấy Hồ Vũ Tinh còn không biết hối cải, Vương Mậu lập tức lại nhấc tay lên, giáng một cái tát lên mặt cô ta.

Chát một tiếng, dứt khoác gọn gàng.

Lần này người xung quanh không có ai nói thay cho cô ta hết, đều cảm thấy Hồ Vũ Tinh đáng đời.

“Nếu bây giờ em không xin lỗi, anh sẽ lấy lại căn nhà mà anh mua cho em ở vịnh Đằng Long, sau này em ngủ ngoài đường đi.” Vương Mậu phẫn nộ nói.

Hồ Vũ Tinh vừa nghe thấy cái này, lập tức sợ hãi, cô ta vội vàng túm lấy cánh tay Vương Mậu, nói: “Em xin lỗi, em xin lỗi, đừng lấy lại căn nhà của em, cái gì em cũng đều nghe anh hết.”

Nói xong, Hồ Vũ Tinh quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói với khuôn mặt không tình nguyện: “Xin…xin lỗi, là tôi đã vu nhọ anh, cầu xin anh tha thứ cho tôi, sau này tôi không dám nữa.”

Vương Mậu cũng mau chóng tiến lên trước, cười nịnh nói: “Ngài Lâm, người phụ nữ này không có não, nên mới xúc phạm đến ngài, lúc về tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô ta thay ngài thật đàng hoàng, ngài đừng chấp nhặt với cô ta nữa.”

Lâm Thanh Diện không nói chuyện, quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài một cái, mở miệng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Đợi hai người rời đi xong, vẻ mặt Hồ Vũ Tinh ấm ức nhìn Vương Mậu, mở miệng nói: “Ông xã, người đó rõ ràng là tên phế vật, tại sao anh lại phải kêu em xin lỗi anh ta, như vậy em cũng quá mất mặt rồi.”

Vương Mậu bực bội trừng cô ta một cái, nói: “Em mất mặt? Mẹ nó em suýt chút nữa đã hại chết ông đây rồi, còn màng đến mặt mũi nữa ư?”

“Mẹ nó nhớ kỹ cho anh, sau này nếu như em còn chọc vào anh ta, tất cả mọi thứ của em phải giao lại cho anh, sau này em ăn không khí đi!”

...

Chiều tối ngày hôm sau.

Lâm Thanh Diện nói với Hứa Bích Hoài là tối nay mình có hẹn với bạn bè, có chút chuyện cần phải xử lý.

Hứa Bích Hoài đã quen tin tưởng Lâm Thanh Diện, nên không có hỏi Lâm Thanh Diện đi làm gì, chỉ bảo anh về sớm chút.

“Anh lái xe đi đi, như vậy sẽ tiện hơn chút.” Hứa Bích Hoài lấy chìa khoá xe đưa cho Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cười cười, cũng không từ chối, vươn tay nhận lấy chìa khoá xe.

Tống Huyền Khanh nhìn thấy cảnh này, lập tức càm ràm: “Con gái, con thật là quá nuông chiều tên phế vật này rồi, xe tốt như vậy, để cậu ta lái lãng phí biết bao.”

Hứa Bích Hoài lập tức nhìn Tống Huyền Khanh một cái, nói: “Con nói một lần nữa, xe và biệt thự, đều là Lâm Thanh Diện mua, sau này mẹ đừng có nói bậy nữa.”

“Xía, bớt lừa mẹ đi, mẹ còn chưa có mờ mắt đâu.” Tống Huyền Khanh vốn không tin, nhưng cũng không có yêu cầu Lâm Thanh Diện đặt chìa khoá xuống.

Lâm Thanh Diện lái xe ra ngoài, không lâu sau liền đến Mãn Thiên Tinh, anh ngừng xe ở cửa Mãn Thiên Tinh, đi vào bên trong tìm Trần Tài Anh.

Chính vào lúc Lâm Thanh Diện rời khỏi nhà không bao lâu, Lục Thiên Điệp liền gọi điện thoại cho Hứa Bích Hoài.

“Bích Hoài, cậu và Lâm Thanh Diện cùng ra ngoài chơi đi.” Lục Thiên Điệp nói.

“Lâm Thanh Diện tối nay có chuyện đi ra ngoài rồi, hay là hôm khác đi.” Hứa Bích Hoài mở miệng nói.

“Vậy được, chúng ta hôm khác lại hẹn.” Lục Thiên Điệp cũng không có phí lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Hứa Bích Hoài có chút khó hiểu, trước đây Lục Thiên Điệp chưa hề nói muốn cùng ra ngoài chơi với Lâm Thanh Diện, hôm nay nghe thấy Lâm Thanh Diện không có nhà, vậy mà lại trực tiếp nói hẹn hôm khác.

“Xem ra chuyện lần trước đã để lại cho Tiểu Điệp chút ảnh hưởng a, xem ra cần phải tìm thời gian nói rõ với cậu ấy.” Hứa Bích Hoài lẩm bẩm.

Sau khi Lâm Thanh Diện vào Mãn Thiên Tinh không bao lâu, liền cùng với Trần Tài Anh đi ra ngoài, chỗ của Long Phi cách chỗ này không quá xa, cho nên hai người không có lái xe, mà đi bộ qua bên đó, như vậy cũng không cần quá thu hút sự chú ý.

Trần Tài Anh đã sắp xếp xong thủ hạ của mình, anh ta và Lâm Thanh Diện đi thăm dò tình hình một chút trước, mấy thủ hạ đó không lâu sau sẽ qua đó.

Bọn họ vừa rời khỏi không bao lâu, Lục Thiên Điệp ăn vận quyến rũ đã xuất hiện ở cửa Mãn Thiên Tinh.

Lục Thiên Điệp nhìn chiếc Land Rover ở trước cửa Mãn Thiên Tinh, trên mặt lộ ra một nụ cười đùa nghịch.

“Lâm Thanh Diện, tôi quả nhiên đoán không sai, xem ra anh thường xuyên đến đây để tìm thú vui.”

“Bích Hoài cũng thật là ngốc, rõ ràng biết anh là một người đàn ông, nhưng lại không chịu làm loại chuyện đó với anh, vậy mà lại ép anh tới mức chạy đến loại chỗ này tìm thú vui.”

“Mấy phụ nữ trong đây đều là loại bình thường, có gì mà vui chứ, nếu Bích Hoài không thể cho anh phương diện này, vậy để tôi thoả mãn anh đi.”

Tự mình lẩm bẩm hai câu, Lục Thiên Điệp lấy một chiếc gương nhỏ ra, nhìn dung nhan của mình một chút, sau khi xác định cô ta tối nay đã đủ để thu hút sự chú ý của Lâm Thanh Diện, liền đi vào bên trong Mãn Thiên Tinh với vẻ mặt tự tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.