Rể Quý Trời Cho

Chương 1060: Kiếp nạn của sư phụ



"Sư phụ, thật ra con còn muốn hỏi một chút, kiếp nạn mà lúc đó sư phụ nói rốt cuộc là kiếp nạn gì?"

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Lục Diên Thọ, sau đó nói ra nghi vấn trong lòng.

Tiếp đó, anh lấy ba miếng Ngưng Hồn Ngọc từ trên người ra đặt lên bàn.

Ngọc Ngưng Hồn có tác dụng nuôi dưỡng thần hồn, ba miếng Ngưng Hồn Ngọc đặt cạnh nhau, hiệu quả này sẽ tăng gấp đôi.

Khoảng thời gian này Lâm Thanh Diệu luôn mang theo ba miếng Ngưng Hồn Ngọc này bên người, tốc độ trưởng thành của thần hồn khá khả quan.

Bây giờ tìm được sư phụ cũng là lúc giao ba miếng ngọc này ra rồi.

Cũng không biết ba miếng ngọc này làm thế nào để giúp sư phụ vượt qua kiếp nạn nữa.

Lục Diên Thọ nghe Lâm Thanh Diện hỏi vậy, trên mặt lộ ra nụ cười dường như đã đoán trước được Lâm Thanh Diện sẽ hỏi vậy.

Ông ta đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống ghế, một tay lấy ba miếng Ngưng Hồn Ngọc kia qua vừa thưởng thức vừa nói: "Con có thấy dáng vẻ bây giờ của ta khác lúc trước không?"

Lâm Thanh Diện lập tức liếc nhìn sư phụ, nghĩ đến hôm qua lúc mới gặp sư phụ, anh cảm thấy sư phụ đột nhiên như già hơn hai mươi tuổi đã cảm thấy không bình thường rồi.

Bây giờ sư phụ lại nói như vậy, Lâm Thanh Diện cũng đoán được sư phụ đột ngột già như vậy, hẳn không phải là vì áp lực lớn hoặc có tâm sự nặng nề.

"Lần trước lúc con thấy sư phụ, sư phụ vẫn là thần thái sáng láng, tinh thần quắc thước, nhưng lần này mới chẳng bao lâu, đột nhiên sư phụ dường như già hơn hai mươi tuổi. Lẽ nào đây là kiếp nạn của sư phụ sao?" Lâm Thanh Diện hỏi.

Lục Diên Thọ gật đầu nói: "Đúng vậy, bây giờ tốc độ già đi của cơ thể ta mắt thường có thể nhìn thấy được. Tuổi thọ của ta cũng chỉ còn lại ba năm. Đây cũng là lý do tại sao ta bảo con trong vòng ba năm phải tìm cho được Ngưng Hồn Ngọc."

Lâm Thanh Diện nghe Lục Diên Thọ nói vậy, trong lòng liền run lên. Anh không ngờ tuổi thọ của sư phụ chỉ còn lại không tới ba năm.

"Tại sao lại như vậy? Thực lực của sư phụ mạnh như vậy đáng lẽ ra phải còn sống rất lâu mới đúng chứ?" Lâm Thanh Diện nghi ngờ hỏi.

Lục Diên Thọ mở miệng nói: "Nếu con muốn nghe giải thích thì trường hợp của ta hẳn là do trúng độc. Chỉ có điều loại độc này đặc biệt, không giống với những loại độc mà con đã biết nhưng kết quả mà chúng gây ra thì giống nhau, tức là sẽ lấy mạng ta."

Lâm Thanh Diện lập tức nhíu mày, mở miệng hỏi: "Vậy phải làm sao mới có thể giải được chất độc kia? Có phải dựa vào ba miếng Ngưng Hồn Ngọc này không?"

Lục Diên Thọ mỉm cười: "Ba miếng Ngưng Hồn Ngọc này đương nhiên không thể giải được độc của ta. Thật ra ba miếng ngọc này là chìa khóa của một nơi mà nơi đó có thuốc giải có thể giải độc của ta."

Đầu tiên Lâm Thanh Diên ngây ra, tiếp đó anh liền nhìn về phía ba miếng Ngưng Hồn Ngọc trong tay sư phụ. Anh không ngờ ba miếng ngọc này lại là chìa khóa.

"Lúc ta còn trẻ, từng gặp được một người mà người này có lai lịch cực kỳ bí ẩn. Ông ta không giống như người của thế giới này, cách ăn mặc cũng rất khác lạ. Lúc đó ông ta nói ta có thiên phú dị bẩm, cảm thấy rất có duyên với ta, cho nên cho ta một quyển sách quý."

"Ta bắt đầu tu luyện theo quyển sách quý kia và phát hiện thực lực của mình tiến bộ thần tốc. Khi tất cả mọi người còn đang rầu rĩ vì bước vào Nội Kình thì sức mạnh trong cơ thể ta đã mạnh hơn bất kỳ cao thủ đại thành nào có thực lực hơi kém một chút rồi."

"Bởi vì như vậy nên ta cảm thấy người kia không đơn giản. Cho nên liền đi theo ông ta, người kia cũng không từ chối, ông ta dẫn ta vào nam ra bắc, gần như là chinh phục tất cả cường giả đương thời.

"Ta chưa từng gặp tồn tại nào mạnh như ông ta. Thực lực của ông ta khiến ta kính ngưỡng, nhưng trên người ông ta lại toát ra sát khí mà mắt thường không thể nhận ra. Loại sát khí này vẫn luôn ăn mòn bản thân ông ta, khiến ông ta trở nên điên cuồng."

"Mà sở dĩ ông ta đồng ý để ta đi theo cũng là vì lúc ông ta trở nên điên cuồng ta có thể giúp ông ta tỉnh táo lại."

"Lúc đó ta cũng không nhận ra được tính chất nghiêm trọng của việc này, mãi đến sau này, người kia nói với ta thời gian của ông ta không còn nhiều nữa, ông ta muốn đi tới một nơi mà không ai có thể tìm được, tự mình kết thúc."

"Còn ta, bởi vì đi theo ông ta một thời gian dài, hơn nữa còn giúp ông ta tỉnh táo lại lúc ông ta điên cuồng cho nên bản thân ta cũng bị sát khí trên người ông ta ăn mòn. Ông ta nói cho ta biết loại sát khí ăn mòn này sẽ không có bất kỳ triệu chứng nào trong thời gian ngắn, nhưng nó sẽ bộc phát vào một ngày nào đó trong tương lai."

"Lúc đó, cơ thể của ta sẽ lão hóa nhanh chóng, thậm chí lúc trở nên điên cuồng ta sẽ chết trong tình trạng mất kiểm soát này."

"Tuy nhiên, tình trạng này không phải là không thể giải quyết được. Ông ta đã để lại cho ta một địa chỉ và bảo ta đi tìm đủ ba miếng Ngưng Hồn Ngọc, khi có triệu chứng này thì đi đến địa chỉ ông ta đã cho. Ông ta sẽ để lại đồ cho ta hóa giải triệu chứng này. "

"Mãi sau này ta mới biết quyển sách quý mà người kia đưa cho ta là Huyền Công, còn tên của người đó là Tần Trường Sinh."

Nghe được cái tên Tần Trường Sinh này, đồng tử của Lâm Thanh Diện đột nhiên co rút lại. Anh không ngờ Huyền Công của sư phụ lại là do Tần Trường Sinh ban cho!

Mà dựa theo lời giải thích của sư phụ thì quả thực Tần Trường Sinh đã chết rồi.

Chỉ là anh không ngờ sư phụ mình và Tần Trường Sinh lại có mối quan hệ như vậy.

Lục Diên Thọ thấy phản ứng này của Lâm Thanh Diện cũng hơi bất ngờ, nên mở miệng hỏi: "Con biết Tần Trường Sinh?"

Lâm Thanh Diện gật đầu, anh vẫn chưa nói cho sư phụ biết anh đã là điện chủ của Chúng Thần điện, cho nên cũng biết một số chuyện liên quan tới Thương Nguyên giới.

Có điều đây dù sao cũng là cơ mật của Chúng Thần điện, Lâm Thanh Diện cũng không định nói với sư phụ. Nếu sư phụ năm đó đã đi theo Tần Trường Sinh thì chắc chắn ông ta sẽ biết nhiều hơn anh.

"Con cũng biết một ít. Biết được người này hình như đắc tội không ít người." Lâm Thanh Diện mở miệng.

Lục Diên Thọ cười nói: "Ông ta đâu chỉ là đắc tội không ít người, năm đó giới Võ đạo này đều đang đuổi giết ông ta, chỉ đáng tiếc thực lực của ông ta quá mạnh, hoàn toàn không có ai là đối thủ của ông ta."

"Vậy địa chỉ mà Tần Trường Sinh cho sư phụ là ở đâu? Nếu thời gian không còn nhiều vậy chúng ta phải tìm được chỗ kia càng nhanh càng tốt, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

Lục Diên Thọ mở miệng nói: "Địa chỉ của ông ta cho ta là hòn đảo này. Ta cũng tìm đến địa chỉ mà ông ta đã nói. Bây giờ con đã mang ba miếng Ngưng Hồn Ngọc này đến rồi, vậy thì chúng ta có thể đi đến đó bất cứ lúc nào, để tìm được thứ có thể hóa giải được tình trạng hiện giờ của ta."

Lâm Thanh Diện cũng ngạc nhiên, không ngờ hòn đảo này là chỗ mà Tần Trường Sinh nói, xem ra anh đúng là không cần lo lắng quá.

Dù sao đã có Ngưng Hồng Ngọc, muốn vào chỗ mà Tần Trường Sinh nói chắc hẳn cũng không khó lắm, trừ khi nơi đó còn có những nguy hiểm khác.

"Sư phụ người định lúc nào thì đi đến hòn đảo mà Tần Trường Sinh nói? Không biết con có thể giúp gì cho người không?" Lâm Thanh Diện hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.