Rể Quý Trời Cho

Chương 1061: Thật ra tôi đã có vợ rồi



Nghe Lục Diên Thọ nói vậy, Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ ông ta đã lập xong kế hoạch để mình và đám sư huynh đệ cùng đi theo, chỉ là không biết đến khi mình đi, có thể mang theo cái gì.

Dù sao, Lâm Thanh Diện phỏng đoán, thực lực của Lục Diên Thọ chắc đã đạt đến Thần Cảnh rồi, đến lúc đó nếu gặp phải phiền toái gì thì với thực lực của ông ta chắc chắn cũng có thể dễ dàng đối phó.

Ngược lại nếu đám đệ tử này cùng đi theo có lẽ sẽ trở thành vướng víu.

Nhưng Lục Diên Thọ đã thỉnh cầu như vậy, Lâm Thanh Diện không hề do dự, dù sao anh có thể có ngày hôm nay, phần lớn là nhờ sư phụ.

Cả đời này Lâm Thanh Diện sẽ không quên ơn tri ngộ và sự dạy bảo năm đó của sư phụ, bây giờ sư phụ cần anh thì anh không sẽ chùn bước mà lao lên trước nhất.

"Sư phụ yên tâm, đến lúc đó chắc chắn con sẽ không từ chối." Lâm Thanh Diện nói với Lục Diên Thọ.

Lục Diên Thọ vui mừng khẽ gật đầu, rõ ràng hết sức hài lòng đối với đệ tử này của mình.

"Không biết khi nào sư phụ muốn đi chỗ Tần Trường Sinh lưu lại?" Lâm Thanh Diện hỏi.

"Con vừa tới trên đảo, còn chưa quen hết sư huynh đệ, chuyện này cũng không vội, cứ chờ con thích ứng một chút rồi nói sau." Lục Diên Thọ nói.

Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, cũng không có ý kiến gì.

Sau đó hai người lại hàn huyên một số việc linh tinh khác. Khi từ trong phòng Lục Diên Thọ đi ra, Lâm Thanh Diện nhìn thấy Vương Kiếm đang đứng chờ ở ngoài phòng sư phụ, lập tức lễ phép nói: "Chào sư huynh Vương Kiếm."

Vương Kiếm mỉm cười với Lâm Thanh Diện, nói: "Bây giờ cậu đã là Đại sư huynh, đừng gọi tôi là sư huynh nữa."

"Thật ra tôi muốn xin lỗi cậu về chuyện trước kia, trước kia là tôi quá cố chấp, hơn nữa thái độ sư muội Bạch Chỉ với cậu khiến tôi nảy sinh lòng đố kỵ."

"Nhưng trận chiến hôm nay đã khiến tôi hoàn toàn bình tĩnh lại, tôi cũng đã hiểu dụng ý của sư phụ, cộng thêm sư muội Bạch Chỉ cũng đã bày tỏ thái độ đối với tôi, nên hiện tất cả những thứ tích tụ trong lòng tôi cũng đã tan thành mây khói."

"Thiên phú và thực lực của cậu đúng là mạnh nhất trong đông đảo đệ tử của sư phụ, điều này không thể nghi ngờ, tôi tâm phục khẩu phục rồi, nhưng sau này tôi cũng sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm ngày đạt được trình độ của cậu."

"Về phần sư muội Bạch Chỉ, tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, dưa hái xanh không ngọt, sau này tôi cũng sẽ không tiếp tục tranh giành cô ấy với cậu nữa, tôi tin cô ấy đi theo cậu, mới có thể sống càng vui vẻ."

Nghe xong những lời từ đáy lòng của Vương Kiếm, Lâm Thanh Diện lập tức có chút dở khóc dở cười, vội giải thích: "Sư huynh, thật ra tôi không hề có ý gì với sư tỷ Bạch Chỉ, hơn nữa tôi đã có vợ rồi, con tôi cũng đã gần một tuổi. Sau này, anh nên tiếp tục theo đuổi cái anh muốn theo đuổi, tuyệt đối đừng vì tôi mà từ bỏ."

Nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, Vương Kiếm lập tức ngơ ngác, lẩm bẩm nói: "Cậu đã kết hôn rồi sao? Con cũng đã một tuổi rồi?"

Lâm Thanh Diện nghiêm túc gật đầu.

Vương Kiếm lập tức có chút không biết làm sao.

Phải biết năm nay anh ta đã ba mươi tuổi, vẫn luôn theo đuổi Bạch chỉ, nhưng lại chưa bao giờ thành công, nên tới hôm nay anh ta vẫn còn độc thân.

Mà sư đệ nhỏ hơn mình vài tuổi, không chỉ kết hôn rồi, thậm chí ngay cả con cũng đã có rồi.

Điều này khiến người làm sư huynh như anh ta cảm thấy khá hổ thẹn.

Vương Kiếm xấu hổ cười cười, khẽ đằng hắng một tiếng, rồi nói: "Thì ra là như vậy, tôi thật đúng đã hiểu lầm cậu."

"Đêm nay tôi định cùng các sư huynh đệ uống vui vẻ, đến lúc đó cậu nhất định phải tới. Chúng ta cũng coi là không đánh nhau thì không quen biết, buổi tối tôi phải uống cùng cậu một chầu." Vương Kiếm vội dời chủ đề, phòng ngừa mình tiếp tục xấu hổ.

"Chắc chắn rồi." Lâm Thanh Diện đáp lại.

Buổi tối, Vương Kiếm tập hợp hết sư huynh đệ và sư tỷ muội lại, bảo mọi người đem hết rượu ngon của mình ra, chuẩn bị uống một trận.

Mọi người đốt lửa lên, sau đó mang thịt rừng ban ngày mình đánh được ở trên đảo và hải sản bắt được từ biển ra, vừa uống rượu vừa ăn thịt.

Bởi vì biểu hiện ban ngày, Lâm Thanh Diện hoàn toàn thay đổi cách nhìn của mọi người đối với anh, mọi người đều muốn lôi kéo làm quen với anh, càng không ngừng tìm anh uống rượu.

Hai người Bạch Chỉ và Giang Tiểu Nhu cũng thỉnh thoảng tìm Lâm Thanh Diện uống một chút, nhất là Giang Tiểu Nhu, rõ ràng không thể uống rượu, lại nhất định phải giả vờ tửu lượng không tệ, kết quả chỉ một chén nhỏ, cả người đã lâng lâng.

Vì tránh cho sau này xấu hổ, Lâm Thanh Diện kể chuyện mình đã kết hôn, đồng thời có một đứa con gái cho mọi người.

Sau khi nghe được, hai người Bạch Chỉ và Giang Tiểu Nhu đều có vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Thanh Diện đã kết hôn, hơn nữa còn có con gái rồi.

Giang Tiểu Nhu vẻ mặt đau khổ, cộng thêm đã uống rượu, ở trước mặt mọi người mạnh mẽ phê phán Lâm Thanh Diện lừa gạt tình cảm của cô ta, nếu đã có vợ rồi, sao còn để cho mình sinh ra loại suy nghĩ kia chứ.

Lâm Thanh Diện vẻ mặt im lặng, nói mình tới bây giờ chưa từng lừa gạt tình cảm của cô ta, là do bản thân cô ta cứ nghĩ về phương diện đó.

Tất nhiên, Lâm Thanh Diện cũng hiểu với tính cách của Giang Tiểu Nhu nói ra là coi như xong, cũng sẽ không coi là thật.

Nhưng Bạch chỉ, sau khi nghe anh nói mình đã có vợ và con gái, rõ ràng tỏ ra mất mát.

Hơn nữa ngay từ đầu cô ta cũng không uống rượu, thế mà sau đó bắt đầu uống với mọi người, đồng thời còn tỏ vẻ không quan trọng.

Lâm Thanh Diện thấy cô ta như vậy, biết cô ta có thể thật sinh ra một loại ý nghĩ nào đó, nhưng cũng may bọn họ quen biết chưa lâu, loại ý nghĩ này vẫn chỉ dừng ở giai đoạn ban sơ, cho nên lúc này bóp chết loại ý nghĩ đó của Bạch Chỉ từ trong ban đầu mới là cách làm chính xác nhất.

Lần này, cùng uống rượu đã kéo gần mối quan hệ giữa Lâm Thanh Diện và mọi người lại. Sau khi uống thỏa thuê, mọi người bắt đầu kể về chuyện xảy ra năm đó khi mình được sư phụ thu làm đồ đệ.

Trong lòng Lâm Thanh Diện cũng không khỏi cảm khái, nghĩ đến năm đó khi bản thân chán nản nhất thì gặp được sư phụ, nếu không phải sư phụ cho anh một tia hi vọng, e là anh rất khó sống đến bây giờ.

Sự cảm kích của anh với sư phụ không ngôn từ nào diễn tả hết được, nên anh mới sẵn lòng đồng ý mọi yêu cầu của sư phụ, dù là lên núi đao xuống biển lửa, anh cũng không chối từ.

Khi mọi người ở đây náo nhiệt, trong bóng đêm cách đó không xa, Lục Diên Thọ đứng chắp tay, lẳng lặng nhìn những đệ tử này của mình, không biết suy nghĩ cái gì.

Ánh mắt ông ta dừng trên người Lâm Thanh Diện thật lâu, trong ánh mắt là một loại ý vị không tên.

Nếu lúc này Lâm Thanh Diện dùng thần niệm quan sát xung quanh một chút, thì sẽ phát hiện Lục Diên Thọ ẩn trong bóng tối, đồng thời nhìn thấy quanh thân ông ta tràn ngập sương mù màu đen.

Đám sương mù màu đen này không chỉ chie lấp Lục Diên Thọ, mà còn tạo ra sự tương phản với vẻ điềm đạm gần gũi hàng ngày của ông ta.

Lục Diên Thọ nhìn chằm chằm đám đệ tử hồi lâu, ánh mắt ông ta chợt trở nên tĩnh mịch, khóe miệng ông ta cũng khẽ cong lên độ cong rất nhỏ, khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Ông ta cũng không tiếp tục dừng lại, quay người rời khỏi nơi này, không ai phát hiện ông ta đã từng tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.