Rể Quý Trời Cho

Chương 1082: Xuống núi nhận đồ đệ



Sau khi giải quyết Lý Xà, Lâm Thanh Diện đi dạo một vòng quanh tòa nhà của Lý Xà, muốn xem xem Lý Xà có để lại mầm tai họa gì không.

Sau khi xác định không có vấn đề gì, Lâm Thanh Diện lập tức đốt thi thể của Lý Xà, sau đó rời khỏi tòa nhà kia

Nhóm du côn bị Lâm Thanh Diện đánh bại nằm xuống mặt đất đến trước đó tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, đều bị dọa đến không dám thở manh, nằm trên đất giả chết.

Chờ Lâm Thanh Diện đi rồi, bọn chúng mới nhanh chóng bò lên từ dưới đất, rời khỏi nơi này.

Hôm nay qua đi, chẳng mấy chốc tin tức anh Xà chết sẽ truyền khắp các thôn xóm phụ cận, đến lúc đó các thôn dân trong xóm cũng không còn phải lo lắng bị anh Xà bắt nạt nữa.

Lâm Thanh Diện đi một mạch về nhà Trương Tuyết, lúc này dám người bị anh đáng ngất xỉu trước đó đã chạy mất dạng.

Lúc anh trở về, Trương Tuyết đang đứng trong sân, nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì con mắt lập tức sáng lên, đi nhanh tới trước hỏi: “Anh Lâm Thanh Diện, sao rồi?”

Lâm Thanh Diện cười, nói: “Cái anh Xà kia đã bị tôi giải quyết, sao này mọi người không cần lo bị gã đến làm phiền nữa.”Trương Tuyết nghe xong thì trong lòng cực kỳ kính nể Lâm Thanh Diện, sau đó nói một câu từ tận đáy lòng: “Anh Lâm Thanh Diện, cảm ơn anh.”

Lâm Thanh Diện chỉ cười, không nói gì.

“Anh Lâm Thanh Diện, em và mẹ đã dọn xong một căn phòng trong nhà, tối anh ngủ lại chỗ này đi, chỉ còn mấy ngày nữa là đồ đệ cao nhân trên núi xuống thu đồ đệ rồi, nếu anh không ngại thì mấy ngày này cứ ở nhà em đi, mặc dù điều kiện không quá tốt, nhưng cũng có thể che mưa chắn gió, chỉ cần anh Lâm Thanh Diện không chê là được.” Trương Tuyết nói một cách chân thành.

Lâm Thanh Diện không có từ chối, tuy anh không phải tới bái sư, nhưng là muốn tìm thủ vệ thứ tư của Tần Trường Sinh, anh cũng chỉ có thể chờ dồ đệ của thủ vệ này xuống núi thu đồ, để từ trong miệng bọn họ hỏi ra vị trí hiện tại của thủ vệ thứ tư.

Cho nên mấy ngày nay anh chắc chắn phải ở lại trong thôn.

Buổi tối, mẹ con Trương Tuyết nấu một bữa tối thịnh soạn để thiết đãi Lâm Thanh Diện, trong lúc ăn cơm hai người không ngừng biểu thị lòng biết ơn với Lâm Thanh Diện.

Với cả điều khiến Lâm Thanh Diện có chút bất đắc dĩ chính là, mẹ con Trương Tuyết nhận định Lâm Thanh Diện là thần tiên, không lo ăn cơm, đều để Lâm Thanh Diện ăn trước, nói là đồ vật mà thần tiên nếm qua sẽ dính tiên khí, bọn họ ăn vào sẽ có phúc khí.

Lâm Thanh Diện đã giải thích nhiều lần rằng mình không phải thần tiên, nhưng mẹ con Trương Tuyết căn bản không tin, nhất quyết coi Lâm Thanh Diện là thần tiên chuyển thế, cho nên nhìn qua mới giống người bình thường.

Lâm Thanh Diện biết có giải thích bọn họ cũng không hiểu, cho nên liền không giải thích nữa, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Thanh Diện rời giường, phát hiện bên cạnh giường của mình lại đặt một cái lư hương, trong lư hương cắm ba cây nhanh, đã đốt hết.

Nếu như đoán không nhầm thì đây nhất định là tối qua mẹ con Trương Tuyết lén lút tới thả vào.

Nhìn hương đã cháy hết trong lư, Lâm Thanh Diện không nhịn được mà bật cười, anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình lại bị người ta coi là thần tiên để tế bái.

Mấy ngày sau, Lâm Thanh Diện liền ở lại trong thôn nhỏ cạnh sông dựa núi này. Tin tức anh Xà bị anh giết chết nhanh chóng lan sang mấy thôn xóm lân cận, sau khi đám người biết đươc thì vui mừng khắp chốn, hận không thể lập tức bày ra một bữa tiệc linh đình.

Đồng thời, mẹ con Trương Tuyết nói với mọi người rằng người đang ở trong nhà mình chính là vị thần tiên đã diệt trừ anh Xà.

Chẳng bao lâu, toàn bộ người trong thôn đều biết chuyện này, chạy hết đến nhà Trương Tuyết xem thần tiên.

Lâm Thanh Diện bị chuyện này làm cho đau đầu, nhưng không ngăn nổi sự nhiệt tình của dân chúng, cho nên ban ngày không ngồi đợi trong nhà Trương Tuyết nữa mà chạy tới chân núi tu luyện.

Cho dù như vậy, mỗi lúc trời tối, Lâm Thanh Diện trở về, đều có thể nhìn thấy trước của nhà Trương Tuyết đặt rất nhiều lư hương, bên trong vẫn còn cây nhang chưa cháy hết.

Cứ như vậy qua vài ngày nữa, lúc Lâm Thanh Diện định đi ra khỏi nhà, Trương Tuyết ra ngoài từ sớm nhanh chóng chạy về, nhìn thấy Lâm Thanh Diện định đi, liền tranh thủ thời gian gọi anh lại, nói: “Anh Lâm Thanh Diện, anh đừng đi lên núi, đồ đệ của vị cao nhân kia hôm nay xuống núi, bọn họ đã đến thôn bên cạnh rồi.”

Nghe vậy, con mắt Lâm Thanh Diện như sáng lên, lập tức lên tiếng: “Nhanh đưa tôi tới.”

Trương Tuyết gật đầu, sau đó dẫn Lâm Thanh Diện chạy tới xóm bên.

Không bao lâu sau, hai người liền tới một chỗ đấi trống mà thôn dân tập hợp.

Lúc này, nơi đó đã tụ tập một đám người, gần như người của mấy thôn chung quanh đều chạy tới đây, chính vì muốn được chứng kiến cảnh tượng đệ tử của cao nhân thu đồ.

Đương nhiên, các nhà cũng cho con của mình tới chỗ này nếu như may mắn, một khi được tuyể chọn, vậy sau này nhà người này cũng sẽ lên như diều gặp gió.

Trên đường tới, Trương Tuyết nói với Lâm Thanh Diện, đồ đệ của cao nhân thu đồ có điều kiện là không được nhỏ hơn bảy tuổi, không quá hai mươi tuổi, người không phù hợp với điều kiện này đều không được phép tham gia tuyển chọn.

Đương nhiên tuổi tác chỉ là một trong các điều kiện sàng lọc, nếu như có tư chất, tuổi tác lớn hơn một chút cũng không sao. Bọn họ có thể tự đề cử mình, đương nhiên, nếu như chỉ tới để gây rối thì sẽ bị đệ tử của cao nhân trừng phạt.

Lúc trước Trương Tuyết nói cho Lâm Thanh Diện chuyện này chính là vì thấy Lâm Thanh Diện tư chất không tệ, thử tự ứng cử không chừng sẽ có cơ hội được chọn.

Đương nhiên, sau khi được mở mang kiến thức về thực lực của Lâm Thanh Diện, Trương Tuyết đã sớm không có loại ý nghĩ này nữa, dù so thực lực của anh chưa chắc yếu hơn cao nhân trên núi.

Hai người chen vào giữa đám đông, nhìn thấy phía trước bày mấy cái bàn, có ba người, hai nam một nữ, lúc này đang ngồi trước bàn, hững hờ nhìn thôn dân chung quanh, có thể nhìn ra được sự khinh miệt trong ánh mắt của bọn họ.

Mặc dù bọn họ cũng được sinh ra ở trong thôn gần đó, nhưng sau khi được lên núi theo cao nhân học tập, tầm mắt được rộng mở, không khỏi có chút tâm cao khí ngạo, đương nhiên cũng có chút khinh thường thôn dân ở đây.

Mà những thôn dân này cũng không dám nói gì, thậm chí còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, dù sao quan niệm của bọn họ vẫn còn rất lạc hậu.

Trên bàn, ba người kia đặt một tảng đá có hình thù kỳ dị, tất cả những ai tới tham gia tuyển chọn, chỉ cần đặt tay mình lên trên đó, hòn đã sẽ phát ra chút ánh sáng, dựa vào ánh sáng mạnh hay yếu để phán đoán xem có nhận người này hay không.

Vẻ mặt Lâm Thanh Diện tràn đầy hiếu kỳ nhìn tảng đá kia, không ngờ rằng lại có tồn tại loại đồ vật kiểm tra tiềm lực này.

Xem ra người tới từ Thương Nguyên Giới, quả nhiên không tầm thường.

Lâm Thanh Diện cũng không gấp, kiên nhẫn chờ đợi ba người kia khảo thí

xong tất cả người tham gia tuyển chọn.

Nhìn người cuối cùng tham gia tuyển chọn làm xong khảo thỉ, Lâm Thanh Diện cũng đi ra khỏi đám người, tiến về phía ba người kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.