Rể Quý Trời Cho

Chương 1091: Ông ta đã chết trên tay tôi



Tất cả mọi người đều không ngờ Trần Vô Cực lại trở nên kích động như vậy, tuy rằng bọn họ cũng chẳng rõ Thương Nguyên Giới mà Trần Vô Cực nói là nơi nào nhưng theo những gì sư phụ nói thì đó nhất định không phải là một nơi bình thường.

Tiền Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, không ngờ ánh sáng màu vàng trong mắt sư phụ lại khan hiếm như vậy, xem ra từ trước đến nay, cô ta đã xem nhẹ anh chàng này.

Nhớ lại sự khinh thường cũng như trào phúc mà mình đã dành cho Lâm Thanh Diện trên đường, cô ta liền xấu hổ và tự thấy mình giống như một tên hề trước mặt Lâm Thanh Diện.

Cô ta liếc nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt phức tạp, sau đó đi đến trước mặt anh, chân thành nói: “Thực xin lỗi, lúc trước tôi không nên dùng thái độ như vậy để đối đãi với anh.”

Lâm Thanh Diện chỉ cười đáp lại chứ không nói gì.

“Tiểu huynh đệ, mau theo tôi đến đây, tư chất như cậu tôi đây bình sinh cũng hiếm thấy, hôm nay nhất định phải trò chuyện thật lâu với cậu mới được.” Trần Vô Cực lại nói với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện gật đầu, đi theo Trần Vô Cực vào bên trong.

Chúng đệ tử của Vô Cực Tông đều cảm khái, bọn họ vốn dĩ còn cho rằng trong tông môn xuất hiện một tên không biết trời cao đất dày là gì nên muốn thể hiện uy phong trước mặt Lâm Thanh Diện một phen.

Kết quả Lâm Thanh Diện lại là một người mà ngay cả sư phụ của bọn họ còn phải kính nể ba phần, mà quan trọng nhất là tuổi của Lâm Thanh Diện cũng xấp xỉ bọn họ mà thôi nên chuyện này thật sự khiến bọn họ không được thoải mái cho lắm.

Tiền Nguyệt thở dài, sau đó nhìn thoáng qua các sư huynh đệ của mình rồi mở miệng nói: “Vừa rồi sư phụ nói không sai, chúng ta không thể bởi vì một chút thành tựu liền đắc chí, chúng ta nên biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, tất cả mọi người nhanh đi tu luyện đi!”

Tiền Nguyệt không biết những người khác có thật sự cảm nhận được ý từ vừa rồi của sư phụ hay không, riêng phần cô thì đã thật sự lĩnh ngộ được rồi, hơn nữa cô ta còn hạ quyết tâm phải nỗ lăng nâng cao thực lực của mình.

Lâm Thanh Diện đi theo Trần Vô Cực vào một căn phòng sâu trong Vô Cực Tông, căn phòng này được bố trí rất trang nhã, ngoại trừ bàn ghế, trên tường còn treo mấy bức tranh thuỷ mặc, có thể nhìn ra được phàn đề chữ là tên của Trần Vô Cực.

Trần Vô Cực bảo Lâm Thanh Diện ngồi xuống, sau đó ẩm cho anh một hồ trà ngon rồi mới ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Diện, cười hỏi: “Tiểu huynh đệ, không biết cậu đến tìm tôi là vì chuyện gì? Quý Trường Thanh sai cậu đến gặp tôi ư?”

Lâm Thanh Diện lắc đầu, nói: “Tiền bối, vừa rồi chẳng phải người đã hỏi tôi học nghệ ở đâu sao.”

Trần Vô Cực gật đầu, nói: “Đúng đúng đúng, suýt chút nữa thì quên, vừa rồi cậu đã nói sư phụ cậu và tôi là bạn bè nhưng tôi nghĩ một hồi cũng không nhớ ra được rốt cuộc đó là người nào, hay tiểu huynh đệ hãy nói cho tôi biết đi.”

Lâm Thanh Diện tươi cười đáp: “Sư phụ tôi tên là Lục Duyên Thọ, tuy nhiên ông ấy còn có một cái tên khác nữa.”

“Tần Trường Sinh.”

Nói xong, Lâm Thanh Diện liền chăm chú quan sát sắc mặt Trần Vô Cực, muốn xem xem ông ta sẽ có phản ứng như thế nào.

Khi nghe đến ba chữ Tần Trường Sinh, toàn thân Trần Vô Cực cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng biến mất dạng còn ánh nhìn thì trở nên sâu xa hơn.

Ông ta im lặng nhìn Lâm Thanh Diện hồi lâu rồi nói: “Một trăm năm trước, tôi đã cắt đứt quan hệ với ông ta rồi, chuyện của ông ta tôi sẽ không nhúng ta vào nữa, vì ông ta gặp phải phiền toái gì đó cho nên sai cậu đến tìm tôi ư?”

“Nếu đúng thật là như vậy thì mời cậu quay về.”

Lâm Thanh Diện không nghĩ Trần Vô Cực lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, mình chẳng qua chỉ nhắc đến cái tên Tần Trường Sinh thôi mà ông ta đã dùng ánh mắt nhìn kẻ địch để nhìn anh, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ với anh vậy.

Thông qua phản ứng này của ông ta, Lâm Thanh Diện cũng đoán được phần nào chuyện Trần Vô Cực đúng thật đã cắt đứt quan hệ với Tần Trường Sinh, hơn nữa còn không muốn có bất kỳ giao du nào với ông ấy nữa.

Lâm Thanh Diện cười nói với Trần Vô Cực: “Không phải Tần Trường Sinh bảo tôi tới, hoặc cũng có thể nói chuyện tôi tới đây đúng thật là có chút dính dáng đến ông ấy nhưng ông ấy đã không còn cơ hội sai tôi làm bất cứ chuyện gì nữa rồi.”

“Ông ta đã chết dưới tay tôi rồi.”

Lâm Thanh Diện vừa thốt ra câu ấy, Trần Vô Cực liền phun sạch ngụm trà trong miệng ra, sau đó nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt khó tin, nói: “Cậu nói cái gì? Tần Trường Sinh chết dưới tay cậu? Điều này sao có thể!”

Lâm Thanh Diện nhún vai, nói: “Sao chuyện này lại không thể chứ?”

“Hơn nữa chuẩn xác mà nói, Tần Trường Sinh hoàn toàn không xứng làm sư phụ của tôi, sư phụ tôi là Lục Duyên Thọ, ông ấy chết ngay khi Tần Trường Sinh lột bỏ lớp vỏ ngụy trang mà thôi.”

Trần Vô Cực hít sâu một hơi, những gì Lâm Thanh Diện nói thật sự khiến ông ta khó mà chấp nhận, ông ta phải bình tĩnh lại mới có thể tiếp tục trò chuyện cùng Lâm Thanh Diện.

Một lúc lâu sau, Trần Vô Cực mới dần bình tĩnh lại, mở miệng hỏi Lâm Thanh Diện: “Vậy rốt cuộc cậu tìm tôi là vì cái gì? Giết tôi sao?”

Lâm Thanh Diện lắc đầu, nói: “Tôi tới tìm sự trợ giúp từ ông.”

Sau đó anh liền kể lại cho Trần Vô Cực những gút mắc giữa mình và Tần Trường Sinh cùng với chuyện Tần Trường Sinh muốn đoạt hồn cướp xác anh nhưng kết quả lại bị anh phản đòn giết chết, đương nhiên, anh không hề nói rõ mình đã phản đòn giết chết Tần Trường Sinh như thế nào, anh chỉ kể ngắn gọn để Trần Vô Cực biết, mình còn lợi hại hơn cả trong tưởng tượng của ông ta.

Lúc sau Lâm Thanh Diện lại kể chuyện hai huynh đệ Tiêu Vân và Tiêu Phong được Tần Trường Sinh sắp đặt bên cạnh vợ mình chờ thời cơ xuống tay.

“Tôi tới tìm ông là muốn hỏi liệu ông biết cách giải Thiên Độc đan không.” Lâm Thanh Diện chân thành nói với Trần Vô Cực: “Chỉ cần ông có thể giúp tôi giải được thứ độc này trên người vợ tôi thì ông yêu cầu bất cứ điều gì tôi cũng đều sẽ đáp ứng.”

Trần Vô Cực nghe Lâm Thanh Diện kể xong cũng lặng lẽ thở dài một hơi, nghe Lâm Thanh Diện nói chính anh giết Tần Trường Sinh, ông ta còn tưởng rằng Lâm Thanh Diện là tới đuổi tận giết tuyệt, bây giờ biết hóa ra Lâm Thanh Diện đến là để tìm thuốc giải.

Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện rồi nói: “Thiên Độc đan này là một loại độc dược cực kỳ phức tạp chỉ ở Thương Nguyên Giới mới có, độc tính của loại độc này không mạnh, thời gian độc phát cũng lâu, bình thường phải dùng rất lâu mới có thể khiến cho người trúng độc phát độc mà chết.”

“Thông thường loại độc này đều được dùng để khống chế một số nhân vật quan trọng, dùng họ làm lợi thế để uy hiếp kẻ địch.”

“Thật ra tôi có biết phương pháp giải loại độc này.”

Nghe thấy thế, ánh mắt của Lâm Thanh Diện lập tức sáng ngời, vẻ mặt kích động nói: “Vậy xin tiền bối hãy nói cho tôi biết phương pháp này, tiền bối có yêu cầu gì tôi cũng sẽ đáp ứng.”

Trần Vô Cực khoát tay áo, nói: “Cậu đừng nôn nóng.”

“Tuy rằng tôi biết này phương phái giải Thiên Độc đan nhưng muốn giải độc phải có đủ dược liệu, mà dược liệu đó chỉ Thương Nguyên Giới mới có.”

“Trên trái đất thiếu linh lực nên hoàn toàn không thể trồng được những dược liệu ấy, muốn giải độc, cậu phải đến Thương Nguyên Giới để tìm những dược liệu ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.