Tiêu Vân ngã xuống, cả người anh ta ngã xuống đất, mềm nhũn, toàn bộ khung xương giống như nát vụn.
Lâm Thanh Diện dùng thần niệm quan sát, phát hiện anh ta đang hấp hối, không còn chút sinh khí.
Còn Tiêu Phong, vẫn còn hơi thở cuối cùng, nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt nghi hoặc, hỏi: “Chuyện này … tại sao lại thế này? Tại sao đòn tấn công của anh lại kinh khủng như vậy?”
Lâm Thanh Diện mỉm cười, sau khi xem xét kiếm Trảm Tiên trong tay, liền nói: “Có lẽ là do thanh kiếm trong tay của tôi, trước đây từng trảm Tiên.”
Sau đó, Lâm Thanh Diện nhìn Tiêu Phong nói: “Nếu bây giờ cậu giao thuốc giải của Thiên Độc Đan ra, tôi có thể tha mạng cho cậu, bằng không, cậu sẽ không bao giờ thấy mặt trời ngày mai.”
Tiêu Phong cười nói: “Cho dù tôi có thuốc giải của Thiên Độc Đan, tôi cũng không đưa cho anh, em trai tôi đã chết trong tay anh, tôi còn sợ chết sao?”
“Hơn nữa tôi báo cho anh biết, Thiên Độc Đan, không có thuốc giải, thuốc giải của nó, chỉ có ở Thương Nguyên Giới, anh muốn cứu vợ anh ư, đừng có nằm mơ.”
“Lâm Thanh Diện, tôi chết cũng không sao, vợ anh chỉ có thể ở trong trạng thái sống dở chết dở thôi, cô ta sẽ không chết bất chợt, nhưng anh cũng không có cách cứu sống cô ta, cảm giác đó, có phải rất khó chịu không?”
“Cả đời này, anh sẽ vĩnh viễn sống trong sự tra tấn này!”
Lâm Thanh Diện mặt biến sắc, sau khi nghe Tiêu Phong nói xong, dùng kiếm Trảm Tiên đâm xuyên tim hắn.
Vừa rồi anh đã kiểm tra bằng thần niệm, trên người hai anh em này đều không có thứ gì tương tự như đan dược, điều đó có nghĩa là bọn họ không có thuốc giải của Thiên Độc Đan.
Cho dù có giữ lại Tiêu Phong, hắn ta cũng không thể giao cho mình thuốc giải Thiên Độc Đan, dựa vào những gì anh ta biết về Tần Trường Sinh, xác suất hai người bọn họ có thuốc giải Thiên Độc Đan là cực kỳ thấp.
Sau khi rút kiếm Trảm Tiên khỏi người Tiêu Phong, hắn ta giống như Tiêu Vân, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, không còn chút sinh khí.
Và trên kiếm Trảm Tiên cũng không có một giọt máu của Tiêu Phong, dường như máu của người phàm, không xứng đáng lưu lại trên đó.
Sau khi giải quyết xong hai anh em Tiêu Phong và Tiêu Vân, Lâm Thanh Diện bèn vội vã đi về hướng nơi ở của Lâm Trung Thiên.
Lúc này trong cơ thể Lâm Thanh Diện cảm nhận yếu đi, chiêu thức vừa rồi quả thực rất mạnh, trực tiếp rút hết toàn bộ sức mạnh của Lâm Thanh Diện.
Ở trong trạng thái như vậy, đừng nói là tiếp tục chiến đấu, ngay cả đi bộ cũng tốn sức.
Lâm Trung Thiên lúc này còn đang kinh ngạc chưa kịp phản ứng, nhìn thấy Lâm Thanh Diện xuất hiện, liền hỏi ngay: “Con không sao chứ?”
Lâm Thanh Diện cười lắc đầu nói: “Con không sao, khiến ba lo lắng rồi.”
Lâm Trung Thiên thở phào nhẹ nhõm nói: “Con không sao là tốt rồi, con ở trong đó quá lâu không ra, ba còn tưởng con….không sao là tốt rồi.”
Lâm Thanh Diện cũng cười nói: “Con của ba phúc lớn mạng lớn, không dễ chết như vậy đâu.”
Lâm Trung Thiên cười lớn và nói: “Ba cũng nghĩ như vậy, con trai ba phúc lớn mạng lớn, ai chết chứ nó chắc chắn không sao.”
“Chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi trước đi, lần này con đã thu hoạch được rất nhiều thứ ở bên trong, con cần thời gian để tiêu hóa chúng.” Lâm Thanh Diện nói.
Nói xong, mọi người đi về phía biệt thự Quan Lĩnh.
Trong lòng Lâm Thanh Diện hiểu rõ, lần này không là gì cả, sau này anh còn phải đi đến những bí cảnh để tìm kiếm dược liệu.