Rể Quý Trời Cho

Chương 1151: Ghen tị với các người



“Có đôi khi tôi thật sự ghen tị với các người có thể trải nghiệm một cuộc sống của người bình thường, có thể ngồi trên xe buýt như thế này”

Lâm Thanh Diện lắc đầu thở dài một hơi, tiện tay nhận lấy chiếc chìa khóa xe Lamborghini của chàng trai trẻ tuổi đưa qua, một bộ dạng vô cùng tiếc nuối.

Lúc mà người xung quanh nhìn thấy thái độ của chàng trai trẻ đối với Lâm Thanh Diện, lại cộng thêm chiếc chìa khóa đó, có thêm một con bò to tướng ở trên chiếc xe, trong nháy mắt tất cả mọi người đều ngẩn người tại chỗ.

Ai cũng không nghĩ ra Lâm Thanh Diện y như là một tên phế vật, trên người mặc quần áo vỉa hè, thậm chí còn có chút quê mùa, thế mà lại có thể lái chiếc Lamborghini, còn cái thằng nhóc lúc nấy nói năng lỗ mãng với Lâm Thanh Diện trong nháy mắt trên mặt viết toàn vẻ xấu hổ.

Trong lòng của cô ta đã không còn lại cảm giác ưu việt như lúc nấy nữa, thay vào đó chỉ có đau rát, giống như là vừa mới bị đánh một bàn tay thật là mạnh.

Ai cũng biết rằng chiếc Lamborghini là một chiếc xe sang trọng có giá trị hàng chục tỷ, mà bọn họ cũng chỉ là người trong gia đình bình thường, thế mà còn dám nói với Lâm Thanh Diện những lời như thế.

Mà giờ phút này, sắc mặt của Hứa Lệ Lệ cũng rất khó coi, cô ta thật sự không ngờ đi n này Lâm Thanh Diện có thể lái chiếc Lamborghini.

“Bây giờ anh nói cho tôi biết rốt cuộc là tôi có tư cách vào đó hay không?”

Cả khuôn mặt của Lâm Thanh Diện đều là ý cười, mở miệng nói với chàng trai trẻ tuổi.

“Vị khách tôn kính này, anh đang nói đùa cái gì thế? Sao tôi lại không cho anh đi vào được chứ, mời anh, tôi tự mình dẫn đường cho anh”

Trên mặt của chàng trai trẻ tuổi đỗ xe đều là vẻ cung kính, duỗi một cái tay ra bắt đầu dẫn đường cho Lâm Thanh Diện.

Mà lúc này Lâm Thanh Diện căn bản cũng mặc kệ Hứa Lệ Lệ cùng với đám người này, trực tiếp đi vào với nhân viên phục vụ. Hứa Lệ Lệ nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Thanh Diện, thiếu chút nữa là tức giận đến nỗi ngất xỉu tại chỗ, không ngừng nghiến răng nghiến lợi.

“Hứa Lệ Lệ, rốt cuộc cái người này là ai vậy?

Thế mà lại có tiền như thế, còn có thể lái được chiếc Lamborghini, cậu có người quen như thế này mà cũng không giới thiệu cho tôi biết nữa hả? Hay là nói cậu dấu diếm để mình sử dụng riêng?”

Có một vài nữ sinh trong số đó nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Thanh Diện, trong mắt không còn loại mỉa mai dò xét cách ăn mặc của Lâm Thanh Diện như lúc nấy, ngược lại là bộ dạng sùng bái, trên mặt viết đầy ái mộ, so sánh với trước đó quả thật giống như là hai người. Dù sao Lâm Thanh Diện là người có thể lái được chiếc Lamborghini, trong mắt của bọn họ, đây.

quả thật là ứng cử viên cho vị trí người chồng tốt nhất.

“Cái này thì có gì đặc biệt hơn người chứ, nói không chừng chẳng qua là anh ta trúng số thôi, sớm muộn gì cũng có một ngày trong người không có một đồng nào, nghèo rớt mồng tơi!”

Những người lúc nấy châm chọc khiêu khích Lâm Thanh Diện, lúc này ở trong lòng lại không hề cam lòng, cho nên cũng chỉ có thể phẫn hận nói.

Mà trong số những người này đương nhiên Hứa Lệ Lệ là người khó chịu nhất, cô ta thật sự không ngờ đến Lâm Thanh Diện không chỉ dám nói năng mất lịch sự với bọn họ, hơn nữa còn lái một chiếc Lamborghini.

Nhưng mà rất nhanh, cô ta liền nghĩ đến một chuyện, đó chính là Lâm Thanh Diện là một tiểu bạch kiểm, xem ra chiếc xe này là của một quý bà nào đó lúc trước.

Trong nháy mắt, trong lòng của Hứa Lệ Lệ cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều, dù sao thì cô ta cảm thấy rằng chiếc Lamborghini này cũng chỉ là do những phú bà đó cho cái thằng nhóc này mà thôi!

“Cái thằng nhóc này đúng là một tên phế vật, bản lĩnh gì cũng không có, chỉ có thể ăn bám mà thôi, chờ sau này tôi nhất định sẽ làm cho anh quỳ gối ở trước mặt của tôi mà dập đầu cầu xin tha thứ, xin tôi đừng phát tán những bức ảnh đó, đến lúc đó tôi cũng muốn xem xem những người đó sẽ có ý kiến gì với anh”

Đương nhiên hiện tại Hứa Lệ Lệ cũng không định dùng điểm yếu ở trong tay của cô ta để khống chế Lâm Thanh Diện, chẳng qua trên mặt của cô ta tràn đầy khinh thường.

“Cái thằng nhóc này chính là một tên nghèo nàn mà thôi, anh ta có thể lái xe gì, đều là giả vờ hết đó, căn bản không có liên quan gì đến chúng ta”

Mà lúc này, Lâm Thanh Diện đang ngồi trên chiếc canô hướng về hòn đảo, ở trên hòn đảo này có rất nhiều dịch vụ du lịch và ăn uống, bình thường thì hòn đảo này là nơi thích hợp nhất để giới thượng lưu trong xã hội tổ chức các bữa tiệc, đều là những người có mặt mũi mới có thể đến đây được, nhưng mà địa vị của Trần Sở Thiên lại được đặt ở nơi này.

Vì vậy, khi mà bây giờ những người ở trên đảo.

nghe thấy hội giao lưu này là do Trần Sở Thiên tổ chức, đương nhiên mọi người đều sẽ đồng ý.

Dù sao thì nếu như sau này bọn họ có bệnh gì, vậy thì tất cả mọi người đều nhờ Trần Sở Thiên giúp đỡ, bọn họ cũng không muốn mất mối quan hệ này.

Mà lúc này ở trong đại sảnh, Lâm Thanh Diện vừa mới bước vào, trong lòng không khỏi cảm thán một trận. Cái này không phải là hội giao lưu gì hết, quả thật giống như là một cái chợ bán thức ăn, có rất nhiều loại thảo dược quý hiếm, lúc này tất cả đều xuất hiện ở đây, thậm chí còn có người đang rao bán chúng.

Dù sao thì ai cũng biết ngày hôm nay chỉ là hội giao lưu do Trần Sở Thiên đã tổ chức, có thể nói rằng có rất nhiều người có mặt mũi sẽ đến đây, một khi thảo dược ở trong tay của những người cất giữ thảo dược được nhìn trúng, nói không chừng là bọn họ có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Thảo dược ở chỗ này tốt hơn rất nhiều rất nhiều lần so với những nơi mà bọn họ thường chạy đến khi có người ta nói là thảo dược tốt trong lúc bình thường.

Dù sao thì bọn họ đến đây để chào hàng, vậy thì cũng không thể tránh được bị chèn ép một phen.

Nhưng mà bây giờ, ở đây, bọn họ không cần lo lắng chuyện này, thường sẽ đến tham gia đều là những người không ít tiền.

“Người anh em, cậu nhìn chỗ này của tôi xem, đây đều là những cây nấm linh chi mà gia đình tôi đã cất giữ rất nhiều năm, đã hơn hàng trăm năm rồi đó”

Một người đàn ông gầy guộc giống như khỉ vừa nhìn thấy Lâm Thanh Diện tùy ý đi dạo ở đây, đồng thời còn ăn mặc vô cùng giản dị, lập tức cảm thấy có thể chèn ép Lâm Thanh Diện một phen, cho nên lôi kéo Lâm Thanh Diện, mở miệng nói.

Mà lúc này, Lâm Thanh Diện nghe thấy lời nói của người này, chỉ là hờ hững liếc nhìn qua quây hàng của anh ta. Sau khi anh nhìn thấy linh chỉ, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, trong lòng nghĩ món hàng như thế này mà có thể được coi là thượng đẳng? Hơn nữa còn là mấy trăm năm, cái này căn bản đang lừa gạt người ta, thứ này ngay cả linh chỉ cũng không được tính.

Chỉ là một cây nấm bình thường mà thôi, trông giống với linh chỉ, vẫn may là không có độc, làm đồ ăn cũng không tệ, về phần làm thuốc thì nên xem xét lại đi.

Nhưng mà Lâm Thanh Diện cũng không có ý muốn nói cái gì, anh chỉ bắt đầu tiếp tục đi về phía trước.

Mà lúc này, ở bên trong đại sảnh có rất nhiều người đến nơi này, trong lòng mang theo tâm tư bất chính, thật giả lẫn lộn, cái này là sự pha trộn giữa đồ cổ thật và đồ cổ giả được bán đầy trên một số phố đồ cổ.

Mà chuyện này đối với anh mà nói thật quá đơn giản, anh chỉ cần dùng thần niệm của mình liếc nhìn một phen, thế là anh đã có thể nhìn thấy tất cả những thứ này.

Giống như cái con người ốm như khỉ miệng nhọn đó, trên tay cầm cây nấm dại mà cũng dám gọi là nấm linh chỉ, cái gan của tên này thật sự quá lớn.

Phải biết là những kẻ lừa đảo hay đa mưu túc trí, đều là hàng kém chất lượng, hoặc là dứt khoát nói giả vờ năm tháng. Dù sao thì loại thảo dược mấy trăm năm, bởi vì sinh trưởng trong những nơi có chứa linh khí khác nhau, phẩm chất cũng đúng là có sự chênh lệch tương đối lớn. Nếu như không phải là người có †âm nhìn sâu rộng, trong lúc nhất thời, căn bản cũng không phân biệt được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.