Rể Quý Trời Cho

Chương 1185: Không quá hài lòng



Nhìn thấy bộ dạng hèn nhát của Dương Văn Vũ, trong mắt Lưu Ly xuất hiện ánh nước mắt.

Nếu không phải hôm nay có Lâm Thanh Diện ở đây, chỉ dựa vào một mình cô ta, căn bản không thể thu thập cục diện này được.

Trong lòng Lưu Ly nghĩ rồi, ánh mắt nhìn sang Lâm Thanh Diện.

Quả nhiên, khoảnh khắc người đàn ông có sức quyến rũ nhất chính là khoảnh khắc anh bảo vệ người khác.

Mà vừa nghĩ tới người đàn ông như này đã thành gia lập thất, trong lòng Lưu Ly càng cảm thấy tiếc nuối.

Trong lúc nói chuyện, Dương Văn Vũ đem những văn kiện trước đó hủy hết đi.

“Ngài Lâm Thanh Diện, hôm nay tôi sai rồi, bản hợp đồng này, tôi sẽ hủy ở trước mặt cậu.”

Dương Văn Vũ hậm hực nói, vừa nghĩ tới sau khi hủy bản hợp đồng, sự tổn thất cực lớn bên phía ông ta, thì ông ta khó tránh đau nhói trong tim.

Nhưng, so với cái mạng nhỏ của mình, bản hợp đồng này lại tính là cái gì chứ?

Hảo hán không ăn thiệt trước mắt, chẳng qua chỉ là sản nghiệp của nhà họ Lưu mà thôi, hôm nay trả lại cho nhà họ Lưu.

Dù sao Lâm Thanh Diện có thể bảo vệ nhất thời, lại không thể cả đời, đợi Lâm Thanh Diện rời khỏi Lưu Ly, mình không những phải nuốt sản nghiệp của nhà họ Lưu, càng phải khiến Lưu Ly cúi đầu xưng thần với mình, đến lúc đó cậu ta có thể làm gì mình.

Nghĩ rồi, Dương Văn Vũ bất giác nhìn vẻ tuyệt mỹ của Lưu Ly, trong đầu đã ảo tưởng các cảnh dâm mĩ.

“Ngây ra đó làm cái gì! Còn muốn tôi đích thân động thủ?”

Một tiếng vỗ, khiến Dương Văn Vũ giật mình tỉnh lại.

Ông ta thậm chí không dám nhìn vào mắt của Lâm Thanh Diện, lập tức run rẩy nói: “Không cần, không cần, tôi bây giờ xé nó!”

Nói rồi, hai tay dùng sức, bản hợp đồng trở thành giấy vụn.

Sau khi làm xong những thứ này, Dương Văn Vũ nói: “Đây được rồi chứ.”

Khóe môi của Lâm Thanh Diện mang theo nụ cười, căn bản lười nhìn Dương Văn Vũ, mà nói với Lưu Ly: “Tên này làm như thế, cô cảm thấy hài lòng chưa?”

Lưu Ly không biết nên nói gì, chỉ là sững sờ gật đầu.

Thực lực áp chế.

Lưu Ly nhìn thấy chuyện khó khăn như vậy, đối với Lâm Thanh Diện mà nói quả thật dễ như trở bàn tay.

Thực lực của anh, rốt cuộc mạnh đến cỡ nào!

Cũng khó trách, anh không đặt nhà họ Lưu họ vào trong mắt, hoặc… căn bản không có xuất hiện ở trong mắt anh.

Lưu Ly nghĩ tới sự cách biệt quá lớn giữa mình và Lâm Thanh Diện, thần sắc trên mặt có hơi tối đi.

“Xem ra, cô không phải quá hài lòng khi làm như này.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói.

Lâm Thanh Diện có thần hồn chi lực đâu thể không biết trong lòng Lưu Ly nghĩ gì, nhưng hôm nay Dương Văn Vũ đã trêu chọc anh, chỉ đơn giản trả lại sản nghiệp của nhà họ Lưu, chuyện này chắc chắn là còn xa mới đủ.

“Vậy thì, tôi nên làm sao mới khiến cô hài lòng?”

Trong mắt Lâm Thanh Diện mang theo ý cười, quay sang nhìn Dương Văn Vũ.

Cái nhìn này không có ý gì, nhưng Dương Văn Vũ so với trước còn hoảng hốt hơn nhiều.

Ở trong mắt của Lâm Thanh Diện, ông ta đọc ra sự nguy hiểm và không mang ý tốt.

“Fuck, tôi đã trả lại sản nghiệp của nhà họ Lưu rồi, cậu còn muốn tôi như nào nữa!”

Dương Văn Vũ nhảy dựng lên, khẩn trương không thôi.

Lưu Ly cũng mang vẻ kinh ngạc, vội nói: “Lâm Thanh Diện, tôi không phải là có ý này, tôi… tôi rất hài lòng, cảm ơn anh!”

Lâm Thanh Diện lắc đầu: “Nhìn vẻ mặt cô quạnh của cô, thiết nghĩ kết quả như này không thể khiến cô hài lòng.”

“Không phải… tôi…”

Lưu Ly muốn giải thích, lại nhìn thấy Lâm Thanh Diện nháy mắt với mình.

Lưu Ly cũng không biết anh rốt cuộc muốn làm gì, cảm thấy Lâm Thanh Diện khiến người ta không thể đoán trước được.

Lâm Thanh Diện cất bước, ép sát Dương Văn Vũ.

Lâm Thanh Diện có thực lực Hóa Cảnh đỉnh phong, khí thế tản ra trên người không phải là thứ Dương Văn Vũ có thể chống lại.

Thư kí Hồ ở một bên cũng không kìm được mà lùi lại mấy bước, vịn vào bàn làm việc, mới đứng vững được.

“Đều nói Thần Long Vệ là quân đội đứng đầu của nước H.” Thư kí Hồ thầm cảm khái.

“Vậy cậu… cậu rốt cuộc muốn như nào?”

Âm thanh của Dương Văn Vũ run rẩy, ông ta bỗng cảm thấy, bản thân ở trước mặt Lâm Thanh Diện giống như hạt cát, đối phương dường như chỉ cần khẽ động một ngón tay thì có thể khiến mình biến mất.

Mà trên thực tế, Lâm Thanh Diện nếu muốn giết Dương Văn Vũ, thậm chí ngay cả ngón tay cũng không cần động, một ý nghĩ, Dương Văn Vũ liền lập tức mất mạng.

“Rất đơn giản, vì để Lưu Ly hài lòng, cho gia chủ nhà họ Lưu một lời giao phó, tôi cảm thấy chỉ trả lại sản nghiệp cho nhà họ Lưu, cái này chắc chắn không đủ.” Lâm Thanh Diện nói.

“Đây… các người hôm nay đến không phải chỉ là vì chuyện này sao?” Dương Văn Vũ nói, sau lưng sớm đã ướt đẫm mồ hôi.

Lâm Thanh Diện khẽ lắc đầu, thần sắc lãnh khốc: “Thứ ông trả, là thứ ông nên trả, đây vốn chính là sản nghiệp của nhà họ Lưu, mà bây giờ, tất cả những chuyện trước kia ông làm mà phải nhận lấy trừng phạt tương ứng!”

“Trừng phạt? Trừng phạt gì!” Dương Văn Vũ không hiểu, nhưng ông ta rất rõ, trừng phạt trong lời Lâm Thanh Diện nói, nhất định là thứ bản thân không thể chịu đựng được.

“Tôi muốn ông đem tất cả sản nghiệp mà ông nắm giữ hai tay giao ra!” Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói.

“Cái gì!”

Dương Văn Vũ vừa nghe, mắt trợn to như chuông đồng.

Ông ta từng nghĩ trừng phạt mà Lâm Thanh Diện nói có lẽ là ông ta sẽ chịu chút ít về nỗi đau da thịt, thậm chí là gãy tay gãy chân.

Nhưng, ông ta thế nào cũng không ngờ, cái mà Lâm Thanh Diện nói, vậy mà là kêu ông ta giao ra nhà họ Dương!

“Cái này không thể được, tuyệt đối không được!”

Dương Văn Vũ lớn tiếng nói, hai chân vốn dĩ đã cong cũng thẳng mấy phần.

Rõ ràng, kêu ông ta từ bỏ sản nghiệp của nhà họ Dương, đó là chuyện tổn hại đến căn cơ của ông ta, huống chi, muốn đến sản nghiệp của nhà họ Dương giao cho nhà họ Lưu, càng là sự châm chọc lớn nhất đối ông ta.

Lưu Ly ở một bên nhìn thấy loại tình cảnh này, cho dù bình thường tính cách điềm đạm như nước, lúc này cũng khó mà bình tĩnh được.

Vốn có thể lấy lại sản nghiệp của nhà họ Lưu đã là vô cùng may mắn rồi, bây giờ, Lâm Thanh Diện vậy mà còn muốn Dương Văn Vũ giao ra sản nghiệp của nhà họ Dương, mà theo phong cách làm việc của Lâm Thanh Diện thì thấy, Lưu Ly có hàng triệu lý do tin rằng, Lâm Thanh Diện tuyệt đối có thể làm được.

“Nói như thế, ông là không muốn rồi?” Khóe môi Lâm Thanh Diện mang theo ý cười, trong nụ cười giấu dao.

Lúc sinh tử tồn vong, cho dù Dương Văn Vũ có khốn cùng hơn nữa, nhưng ông ta cũng biết, nhà họ Dương không thể tặng từ trong tay mình.

“Lâm Thanh Diện, tôi cầu xin cậu, tôi bảo đảm, sau khi trả lại sản nghiệp của nhà họ Lưu, mỗi năm tôi cho nhà họ Lưu 1500 tỷ không có điều kiện, dùng để trợ giúp nhà họ Lưu phát triển, cậu thấy như nào?”

Dương Văn Vũ mang theo tiếng khóc, cầu khẩn.

Mỗi năm 1500 tỷ không có điều kiện gì, đây có khác gì cống nạp giữa hai nước thời xưa, ngay cả Lưu Ly cũng kinh ngạc không thôi, cô ta thế nào cũng không ngờ, Dương Văn Vũ sẽ nói ra lời như này.

Phải biết, khác với đại gia tộc ở Kinh Đô như nhà họ Lâm, nhà họ Lưu nho nhỏ, mỗi năm nhận được thêm 1500 tỷ, đây chính là sự ủng hộ tài lực trực tiếp khiến nhà họ Lưu bước lên một bậc cao hơn.

Tuy nhiên như thế, Lâm Thanh Diện không hài lòng.

“Ông bây giờ nói thì hay, nhưng ông có thể bảo đảm sau khi tôi rời khỏi nhà họ Lưu, ông sẽ không làm những gì với nhà họ Lưu sao? Dù sao, con người của ông, tôi rất rõ ràng, âm hiểm gian xảo, không việc ác gì không làm, tôi không thể không đề phòng.”

Lâm Thanh Diện thản nhiên nói, Dương Văn Vũ nghe xong thì sửng sốt.

Ông ta dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lâm Thanh Diện, tên này sao có thể đoán được trong lòng ông ta trước đó nghĩ cái gì chứ?

Lâm Thanh Diện không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, đối với người bình thường như Dương Văn Vũ này, chỉ cần hơi thất thần, liền biết trong lòng đang suy tính cái gì.

Lưu Ly ở một bên bất giác nhíu mày, toát mồ hôi.

“Phải, đợi đến khi Lâm Thanh Diện rời khỏi nhà họ Lưu, Dương Văn Vũ tất nhiên sẽ trả thù, hơn nữa, sự trả thù này chắc chắn sẽ càng mãnh liệt, cái gọi hỗ trợ 1500 tỷ kia, Dương Văn Vũ chắc chắn sẽ không nhận nợ, đến lúc đó, nhà họ Lưu há không phải lại giẫm vào vết xe đổ?”

Nghĩ đến đây, Lưu Ly không khỏi nhìn sang Lâm Thanh Diện, đối với tâm tư của Lâm Thanh Diện thật sự khâm phục sát đất.

Cho nên, anh cuối cùng là muốn rời đi…

Lưu Ly cảm thán, sự thất vọng dâng lên trong tim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.