Vừa đi vào phòng, Lâm Thanh Diện đã thấy Hứa Bích Hoài ngồi bên giường, lúc này cô còn cầm mấy tờ giấy trong tay.
“Lâm Thanh Diện.”
Hứa Bích Hoài mỉm cười.
Độc tính của Chuyển Hồn đan bị linh mộc chi lực kiểm soát, bây giờ trong người Hứa Bích Hoài tràn ngập linh mộc chi lực, còn khỏe mạnh hơn cả trước đây, làn da cũng hồng hào hơn.
“Vừa mới chữa khỏi cho em, em cần nghỉ ngơi nhiều hơn.” Lâm Thanh Diện nói.
“Không sao, em chưa từng thấy khỏe như vậy bao giờ cả.” Hứa Bích Hoài cười nói: “Đúng rồi, tiền bối Lý đâu?”
“Ông ấy… đi rồi.”Lâm Thanh Diện chỉ nói.
“Đi rồi? Anh đúng là, dù thế nào cũng phải cảm ơn ông ấy chứ, sau này anh lại gọi ông ấy đến đi, em muốn gặp mặt nói cảm ơn ông ấy.” Hứa Bích Hoài nói, hơi trách móc Lâm Thanh Diện.
“Được, chuyện này sau này rồi nói.” Lâm Thanh Diện trả lời.
Nếu để Hứa Bích Hoài nhìn thấy Lý Mộ Bạch bây giờ, với sự tốt bụng của cô e rằng sẽ trách móc mình rất lâu.
“Ấy? Em cầm cái gì trên tay vậy?”
Lâm Thanh Diện nhìn tờ giấy trong tay Hứa Bích Hoài, hỏi.
“Đây là em thấy trên kệ sách bên kia, không ngờ cô Tú vẽ tranh đẹp như thế, nhưng em thấy người trong ảnh hơi quen.” Hứa Bích Hoài nói.
“Vậy sao, cho anh xem thử.”
Lâm Thanh Diện nhận lấy tờ giấy, chỉ nhìn một cái đã thấy chấn động.
Người cô nhóc này vẽ không phải là mình sao?
Mỗi một bức tranh đều là cảnh lần đầu Lâm Thanh Diện và Tú gặp nhau lúc trước, đặc biệt là cảnh đánh cờ khi hai người gặp nhau lần đầu, có thể nói là giống y như thật.
Thiếu nữ hoài xuân, Tú vẫn còn nhớ mãi không quên.
Lâm Thanh Diện cũng thấy bất đắc dĩ vì chuyện này, những lời nên nói mình đã nói rõ rồi, còn Tú nghĩ thế nào thì không nằm trong phạm vi mình có thể khống chế.
“Lâm Thanh Diện, anh sao thế?” Hứa Bích Hoài ở bên cạnh hỏi: “Sao thế, anh quen người đàn ông này sao?”
“Không quen, sao anh có thể quen được.” Lâm Thanh Diện lập tức phủ nhận.
Hứa Bích Hoài tỏ vẻ khó hiểu: “Em nghĩ chắc cô Tú rất thích người đàn ông này nhỉ, nếu không cô ấy cũng sẽ không đi tới đâu cũng mang theo.”
“Cô gái nhỏ bây giờ hôm nay thích cái này ngày mai thích cái kia, có lẽ qua một khoảng thời gian lại đổi người, người chung thủy như anh cũng không còn nhiều đâu.” Lâm Thanh Diện trêu ghẹo.
“Thật là, còn tự khen mình nữa.”
Hứa Bích Hoài tức giận nói, nhưng trong lòng lại như được quét mật.
Vì Lâm Thanh Diện nói đúng, anh rất chung thủy với mình.
Lúc trước Bích Hoài còn hiểu lầm Lâm Thanh Diện, nhưng sự thật chứng minh đều do cô nghĩ nhiều.
“Tình cảm của chúng ta trải qua được thử thách.” Hứa Bích Hoài thầm nghĩ.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Tú chạy nhanh vào, Từ Tài đi sát theo sau.
“Tranh của tôi!”
Nhìn thấy tờ giấy trong tay Lâm Thanh Diện, mặt Tú đỏ lên.
Cô ta bước nhanh tới giành lại.
“Thật đúng là, tùy tiện xem đồ của người khác, mất lịch sự!” Tú vừa nói vừa vội nhét tờ giấy vào trong túi áo của mình.
“Cô Tú, cô đừng hiểu lầm, đây là do tôi vô tình lấy ra.” Hứa Bích Hoài nói.
“Tôi thấy cô vẽ rất giỏi, cho nên chỉ có ý thưởng thức thôi, nếu có chỗ mạo phạm, hy vọng cô có thể tha thứ.”
“Xì, tôi biết nhiều thứ làm, chẳng lẽ phải cho chị thưởng thức cả sao?” Tú bĩu môi nói.
Trong lòng cô ta đang vô cùng bối rối.
Lâm Thanh Diện thông minh như vậy, chắc chắn nhìn ra người được vẽ là anh.
“Lần này xong rồi, sau này chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ chế giễu mình, như vậy mình sẽ mất mặt chết cho xem.” Tú thầm nghĩ trong lòng.
“Cô Hứa, bệnh của cô…” Từ Tài quan tâm hỏi.
“Không sao rồi, cảm ơn đã quan tâm.” Hứa Bích Hoài mỉm cười trả lời.
“Đúng rồi Từ Tài, chúng tôi còn có chút chuyện, xin dẫn Bích Hoài đi trước.”
Lâm Thanh Diện nói: “Bàn Tử và ba vợ tạm thời ở lại đây tĩnh dưỡng, có cần gì cứ nói thẳng với tôi.”
“Yên tâm đi, hai người bọn họ ở đây chắc chắn sẽ không sao đâu.” Từ Tài trả lời một cách chắc chắn.
“Ừm.” Lâm Thanh Diện gật đầu, lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, đây là lúc trước anh tiện tay làm, dù sao có đôi khi sử dụng chút tiền cũng phải lấy thẻ đen của thế giới ra cũng không tiện lắm.
Dù hạn mức trong tấm thẻ này cũng chỉ có 21 tỷ.
“Thẻ này tôi đưa cho ông luôn, dùng để mua đồ bồi bổ cho hai người họ.” Lâm Thanh Diện nói rồi đưa thẻ cho Từ Tài.
Từ Tài biết tính cách của Lâm Thanh Diện, cũng không từ chối.
“Được rồi, Bích Hoài, chúng ta đi thôi.”
Lâm Thanh Diện nói.
“Đợi đã đợi đã, em muốn nói chuyện với Tú, mọi người ra ngoài trước, đợi em ngoài cửa đi.”
Hứa Bích Hoài không cho nói nhiều đuổi Lâm Thanh Diện ra ngoài, Từ Tài cũng khó hiểu rời khỏi.
Lâm Thanh Diện đứng trước cửa tỏ vẻ hơi lo lắng, người trong mấy bức tranh khi nãy rõ ràng là mình, bây giờ Hứa Bích Hoài muốn nói gì với Tú sao?
Nếu Hứa Bích Hoài ghen, e rằng mình phải mất thời gian giải thích nữa rồi.
“Lâm Thanh Diện, sao tôi cảm thấy cậu bất an thế, trước đây xảy ra chuyện lớn cậu cũng đâu có như thế.” Từ Tài đứng bên cạnh nói nhỏ.
Lâm Thanh Diện nhìn vẻ mặt cười như không cười của Từ Tài, anh đột nhiên như hiểu ra.
“Cái phòng bên cạnh kia là của ai?” Lâm Thanh Diện hờ hững hỏi.
“Là của tôi.” Từ Tài trả lời.
Lâm Thanh Diện gật đầu, xoay mặt nhíu mày: “Từ Tài, ông thật xấu xa, có phải ông cố ý sắp xếp cho tôi vào phòng của Tú, ngoài ra, ông còn biết Tú để mấy bức tranh kia ở trong phòng từ trước rồi không!”
“Tranh, tranh gì? Tôi không biết.”
Từ Tài vội vàng nói, sau đó xoay người rời đi: “Trên bếp còn sắc thuốc, tôi đi về xem thử.”
“Muốn chạy hả? Ông quay lại nói rõ ràng cho tôi!”
Lâm Thanh Diện nói xong thì đuổi theo…
“Chị Bích Hoài, chị… chị muốn nói gì với tôi? Lát nữa tôi còn có chuyện phải làm nữa.”
Trong phòng, Tú hỏi.
Hứa Bích Hoài mỉm cười kéo Tú ngồi xuống giường.
“Cô Tú, chúng ta có thể nói chuyện phiếm giống như chị em.” Hứa Bích Hoài nói.
“Chị em?” Tú hỏi khẽ.
“Sao vậy, Lâm Thanh Diện có nói với chị anh ấy có một cô em gái là em, nếu em đã là em gái của Lâm Thanh Diện thì cũng là em gái của chị, chuyện này có gì không ổn sao?” Hứa Bích Hoài cười hỏi.
“Hóa ra… anh ấy cũng từng nói với chị, tôi là em gái của anh ấy à.”
Tú cúi đầu, nắm chặt tay…
Ngoài cửa phòng khám Từ Tài Kinh Đô.
Mười phút sau, hai người Hứa Bích Hoài và Tú nắm tay đi ra, khóe miệng hai người đều chứa ý cười.
“Lâm Thanh Diện, chúng ta có thể đi rồi.” Hứa Bích Hoài nói.
“Hai người…”
Thấy hai người nắm tay như hai chị em ruột, Lâm Thanh Diện có cảm giác như cách mấy đời.
“Nói cho anh biết, sau này anh không thể ức hiếp chị Bích Hoài nữa, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu.’ Tú bĩu môi uy hiếp.
“Chị… Bích Hoài?” Lâm Thanh Diện ngạc nhiên.
“Bây giờ Tú là em gái của em, sao hả, anh không đồng ý à?” Hứa Bích Hoài cười hỏi.
“Quá đồng ý đấy chứ! Chúc mừng bà xã đại nhân có thêm một em gái ngoan!” Lâm Thanh Diện vội nói.
Sau khi tạm biệt Từ Tài và Tú, Lâm Thanh Diện dẫn Hứa Bích Hoài rời khỏi đây.
Vừa nghe nói Lâm Thanh Diện muốn rời khỏi đây, Bàn Tử cũng muốn đi theo, nhưng bây giờ anh ta chỉ có thể nằm trên giường, ngay cả Tú cũng có thể khiến anh ta phải ngoan ngoãn.
Trên đường về, Bích Hoài và Lâm Thanh Diện ngồi trong xe con.
“Lâm Thanh Diện, còn chuyện em nghĩ anh phải giải thích với em một chút.”
“Chuyện gì?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Người trong mấy bức tranh Tú vẽ… là anh đúng không?”