Rể Quý Trời Cho

Chương 1219



CHƯƠNG 1219: TRA HỎI.

Hai người vừa nghe thấy như vậy, trên trán lập tức lấm tấm mồ hôi.

“Cậu Lâm, anh người cao không chấp kẻ thấp, tạm tha cho tôi đi, tôi cam đoan sau này sẽ không bao giờ hãm hại người nữa, cũng tuyệt đối không lại xuất hiện trước mặt anh”

Linh Trần Tử nói, nước mất rơi như mưa.

“Thu hồi nước mắt của ông lại, cái này hoàn toàn không có hiệu quả đối với tôi”

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói: “Lúc trước tôi đã cho ông cơ hội, nhưng ông vong ân phụ nghĩa, vẽ đường cho hươi chạy, đáng chết!”

“Tôi…” Linh Trần Tử cắn chặt môi, hiện tại ông ta thật sự hối hận, lúc trước ở ngoài nhà vệ sinh công cộng, tại sao lại không nói hành tung của Trần Minh Thu cho anh.

Đột nhiên, Trần Minh Thu kéo Linh Trần Tử ra phía sau, giành trước nói: “Lâm thiếu chủ, sau này tôi sẽ đi theo anh.

“Ông đi theo tôi làm việc?”

Lâm Thanh Diện không khỏi cười lạnh.

“Đúng vậy.

Trần Minh Thu nói tiếp: “Nếu Dư trang chủ bội bạc, Lâm Thanh Diện, tôi quyết định vê sau sẽ theo anh lăn lộn, mỗi năm tôi đều sẽ điều chế đan dược cho anh, cam đoan ít nhất có hai đan dược cấp bậc hoàn mỹ, cung cấp miễn phí, không lấy tiền.

“Hai viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ?” Lâm Thanh Diện nhíu mày.

Trần Minh Thu cho rằng Lâm Thanh Diện không hài lòng, vội vàng sửa miệng: “Ba viên! Đây đã là giới hạn của tôi, không thể nhiều hơn, anh cũng biết đan dược cấp bậc hoàn mỹ khó điêu chế, hơn nữa nguyên liệu cũng rất khó tìm”

“Ba viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ?” Lâm Thanh Diện ra chiều suy nghĩ: “Cái này đúng là hiếm thấy.

“Đúng vậy, cậu Lâm, ba viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ, đây là đan dược mà rất nhiều gia tộc muốn có được, tuy nhiên tôi chỉ cung cấp cho một mình nhà họ Lâm của anh, anh thấy thế nào.

Trần Minh Thu lấy lòng.

“Ông sai lầm rồi”

Lâm Thanh Diện lắc đầu, thản nhiên nói: “Ba viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ, tôi cũng không để vào mắt”

“Cái gì?

Trần Minh Thu rất tự tin với điều kiện mà mình đưa ra, cho nên khi nghe được Lâm Thanh Diện nói như vậy, anh ta kinh ngạc suýt rớt cằm.

“Chẳng lẽ… Trong tay cậu Lâm cũng có đan dược cấp bậc hoàn mỹ?

Hoặc là nhà họ Lâm các anh đã ký hiệp ước với người trong Công Hội Luyện Kim?” Trần Minh Thu giật mình nói.

“Ký hiệp ước với người của Công Hội Luyện Kim? Tôi không có hứng thú.

Lâm Thanh Diện nói đúng sự thật, không biết vì sao, sau khi anh nhìn thấy khuôn mặt đáng giận của Trần Minh Thu, anh lại không có thiện cảm với cả Công Hội Luyện Kim.

Đây gọi là cái gì, một con sâu làm râu nồi canh.

“Vê phần đan dược cấp bậc hoàn mỹ mà ông nói, tôi có không ít, chắc là cũng phải có mấy thùng. Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.

“Mấy thùng? Cái này… Sao có thể?” Trần Minh Thu rất kinh ngạc, suy nghĩ đầu tiên là cho rằng Lâm Thanh Diện đang nói dối.

“Ông thấy tôi sẽ nói lung tung à?”

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Trên thực tế, anh không phải nói mạnh miệng, ngay trên một hòn đảo nhỏ, cũng chính là nơi Tân Trường Sinh chôn thân, ước chừng phải có mấy rương đan dược cấp bậc hoàn mỹ.

“Bây giờ nên đến lượt tôi hỏi.”

Nói xong, ánh mắt Lâm Thanh Diện lập tức lạnh như băng.

Trần Minh Thu và Linh Trần Tử đều biết, nếu mình chẳng may nói vô ý thì sẽ bị giết ngay lập tức.

“Đợt bệnh dịch này có phải do ông lây truyền hay không” Lâm Thanh Diện hỏi Trần Minh Thu, hai mắt nhìn thẳng đối phương.

Mở ra thần hồn, Lâm Thanh Diện có thể dễ dàng phán đoán đối phương có đang nói dối hay không.

“Không phải” Trần Minh Thu nói.

Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, kiếm Trảm Tiên phía sau lập tức bay về phía đối phương.

Trần Minh Thu sợ hãi, vội vàng nâng tay đỡ.

ÁI Hét thảm một tiếng, ngón út của Trần Minh Thu đã bị chém đứt, vết chém bằng phẳng lạ thường, thế cho nên sau khi ngón út bị chặt đứt vài giây, Trần Minh Thu mới cảm nhận được đau đớn thấu tim.

“Nhớ kỹ, không cần nói dối trước mặt tôi.”

Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói: “Trả lời lại lần nữa, đợt bệnh dịch này có phải cho ông lây truyền không?”

“Phải…

Trần Minh Thu cắn răng nói.

Đối phương có năng lực nhìn thấu tất cả, làm sao ông ta còn dám nói dối.

“Qủa nhiên là ông” Lâm Thanh Diện thản nhiên nói, xem ra mấy người Lương Cung Nhạn Sương đoán không sai, sư phụ của Linh Trần Tử quả nhiên có liên quan đến chuyện này.

Trong lòng Lâm Thanh Diện đã rõ ràng, người này nên giết, chỉ là trước khi giết người này, vẫn có một số vấn đề cần được hỏi rõ ràng.

“Vì sao ông phải làm như vậy, chuyện này có lợi gì cho ông à?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Trần Minh Thu nhíu mày nói: “Đúng vậy… Có người muốn tôi làm như vậy.

“AiU “Tôi không biết!” Trần Minh Thu đáp.

“Không biết?” Lâm Thanh Diện hơi kinh ngạc, nhưng thần hồn cảm nhận được Trần Minh Thu không nói dối.

Lâm Thanh Diện nắm tay: “Ông hãy nói tất cả những chuyện ông biết cho tôi nghe, nếu ông dám giấu diếm một câu thì kiếm Trảm Tiên sẽ không bỏ qua cho ông”

“Tôi nói, tôi nhất định sẽ nói!”

Dưới tình huống này, sao Trần Minh Thu dám làm trái lời Lâm Thanh Diện, ông ta vội nói hết tất cả những chuyện mình làm trong mấy ngày hôm nay ra.

“Người kia hẹn gặp tôi trong một khu rừng rậm ở xa, lúc ấy là buổi tối, người đó lại quay người, tôi không nhìn ra được đó là ai”

Trần Minh Thu nói tiếp: “Người đó để tôi đi làm theo ý mình, làm cho trấn nhỏ này lâm vào khủng hoảng, mục đính chính là…”

Nói xong, ông ta liếc nhìn Lâm Thanh Diện.

“Mục đích là gì?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Không đợi Trần Minh Thu trả lời, Linh Trần Tử đã nói: “Mục đích chính là vì anhl”

“Tôi?”

Bốp!

Một tiếng bạt tai vang lên, suýt chút nữa là đánh ngất Linh Trần Tử.

“Cậu… Cậu Lâm, sao anh lại đánh tôi?” Linh Trần Tử khó hiểu hỏi.

“Tôi không cho ông nói chuyện, ông xen mồm vào để làm gì?” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Linh Trần Tử lập tức hóa thạch, vốn ông ta đang muốn biểu hiện một phen, cái này thì hay rồi, không duyên không cớ bị trúng một cái tát.

Ông ta giống như một quả bóng bị xì hơi, ngồi xổm xuống góc tường, không dám nói gì nữa.

“Lời ông ta nói có phải là thật không?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Trần Minh Thu gật đầu: “Đúng vậy, quả thật chủ thuê nói như vậy, người đó nói sớm muộn gì anh cũng đến trấn nhỏ này, bởi vậy mới làm cho tôi ra tay, để trấn nhỏ rơi vào khủng hoảng, anh ta nói, anh nhìn thấy tình cảnh như vậy, nhất định sẽ không mặc kệ. Người đó còn nói muốn tôi tìm thời cơ thích hợp giết chết anh”

“Vậy ông cảm thấy bây giờ còn giết được tôi không?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Trần Minh Thu lắc đầu, sau đó cúi đầu xuống.

Sau khi được chứng kiến thủ đoạn của Lâm Thanh Diện, trong đầu ông ta sao còn dám có ý nghĩ như vậy.

“Nói như vậy, xem ra người chủ thuê mà anh nói hiểu rất rõ hành tung của tôi”

Lâm Thanh Diện nói, đại não cũng nhanh chóng hoạt động.

Chỉ có vài người biết chuyện mình muốn đi cố Dược Thần, ngay cả Lương Cung Nhạn Sương cũng là nghe được lời của Qúy Trường Thanh mới đoán được.

“Có lẽ là vẫn còn người khác?”

Trong lòng Lâm Thanh Diện không khỏi nghi hoặc.

Sau đó, anh lại nhìn về phía Trần Minh Thu: “Ông còn biết gì nữa, nói ra đi”

“Cậu Lâm, anh tha cho tôi đi, tôi nói hết những gì tôi biết rồi” Trần Minh Thu khóc lóc kể lể.

Lâm Thanh Diện cân nhắc: “Tôi cảm thấy hình như ông vẫn quên chuyện gì đó, để tôi giúp ông nhớ lại đi”

Nói xong, trong đầu suy nghĩ, kiếm Trảm Tiên lại phóng ra.

Giơ tay chém xuống, lần này chặt đứt hai ngón tay của đối phương.

Trần Minh Thu đau đớn, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trên người ứa ra.

“Nghĩ ra chưa?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Ánh mắt Trần Minh Thu tràn đầy hoảng sợ, đối với ông ta, Lâm Thanh Diện của lúc này giống như quỷ thần, nắm giữa sinh tử của chính mình.

“Tôi… TÔI…

Trần Minh Thu vắt hết óc, đột nhiên nói: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, đêm đó tôi gặp lại chủ thuê ở rừng rậm, tuy rằng cách xa hai mươi mét, người đó lại đưa lưng về phía tôi, nhưng tôi có thể nhìn ra đó là phụ nữ!”

“Phụ nữ?” Lâm Thanh Diện kinh hãi: “Ông không nhìn lầm chứ?”

“Tôi khẳng định, cái khác không dám nói, nhưng về mặt nhận biết phụ nữ thì tôi chính là chuyên nghiệp.” Trần Minh Thu nói lời này, thế mà lại nghe ra cảm giác tự hào ở trong đó.

Lâm Thanh Diện thầm nghĩ trong lòng, phụ nữ? Có thể là ai đây?

“Cậu Lâm, anh… Anh có thể thả tôi đi được không” Trần Minh Thu nói.

“Ông nghĩ sao?”

Ngữ khí của Lâm Thanh Diện lạnh như băng: “Nói cho tôi biết, dịch bệnh mà ông truyền ra này phải chấm dứt kiểu gì”

“Cái này…” Trần Minh Thu lại bắt đầu khó xử.

“Thế nào, chính ông tạo ra mà ông lại không giải được à?” Lâm Thanh Diện lạnh giọng, làm bộ muốn chặt ngón tay anh ta.

“Không! Chỉ là tôi không ngờ rằng bệnh này lại lan truyền khủng khiếp như vậy” Trần Minh Thu vội vàng nói: “Nếu mười người bị nhiễm thì tôi còn có cách, chỉ là bây giờ cả trấn nhỏ, người nhiễm không dưới ngàn người, cái này… Rất khó làm”

“Ông!”

Lâm Thanh Diện tức giận không thể át, lại đấm đá ông ta một hồi.

“Chết tiệt, người như ông xứng đáng bị thiên đao vạn quả!” Lâm Thanh Diện cả giận.

“Thật ra cách tốt nhất mà trấn nhỏ có thể làm lúc này chính là đeo khẩu trang, rửa tay, ít tụ tập, quả thật có thể ngăn chặn ít nhiều, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Cách mà Trần Minh Thu nói, Lâm Thanh Diện cũng từng chính mắt nhìn thấy, xem ra đại y sư Trung Sơn nói không sai, cách như vậy vừa đơn giản vừa có hiệu quả.

“Chỉ là, sợ rằng người siêu lây nhiễm có thể nhiễm lại lần hai” Trần Minh Thu nói.

“Người siêu truyền nhiễm? Lây bệnh lần thứ hai?”

Lâm Thanh Diện một chân dẫm lên người ông ta: “Nói, đây là có chuyện gì?”

“Một lần mà đủ làm cho cả trấn nhỏ bị nhiếm thì tôi không làm được, vì thế tôi tìm đến một thanh niên trai tráng khỏe mạnh, cho anh ta ăn đan dược, anh ta có thể truyền nhiễm cho rất nhiều người” Trần Minh Thu thành thật nói: “Hơn nữa người tôi chọn này có thân hình rất cường tráng, cái gọi là người siêu lây nhiễm chính là tự bản thân anh ta không cảm giác được, nhưng lại có thể truyền cho người khác”

“Chiêu này của ông đúng là âm độc!” Lâm Thanh Diện nắm chặt tay, thật muốn lấy mạng người này ngay lập tức.

Vì chút tiền này mà không tiếc làm cho cả trấn nhỏ rơi vào khủng hoảng, người như vậy, theo lý nên bị phỉ nhổ muôn đời.

“Nói, người siêu truyền nhiễm kia ở đâu? Tên là gì!” Lâm Thanh Diện tăng thêm sức, ra sức dẫm lên mặt đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.