Tống Huyền Khanh nghe thấy Lâm Thanh Diện đồng ý rồi, ánh mắt lập tức sáng ngời, vội vàng mở miệng nói: "Vậy cậu còn chờ cái gì nữa, chúng ta bây giờ đi sang tên, Hoài nhi đi làm không có thời gian, cậu sang tên cho tôi trước đi, sau đó tôi lại sang tên cho Hoài nhi là được."
Lâm Thanh Diện cũng không nói gì, cầm giấy tờ liên quan, đi sang tên với Tống Huyền Khanh.
Một căn biệt thự 45 tỷ mà thôi, nếu như sau khi Tống Huyền Khanh có được căn biệt thự này không thực hiện lời hứa, vậy Lâm Thanh Diện lại mua một căn bên cạnh, dù sao chút tiền này anh cũng không quan tâm.
Hai người cùng ra ngoài, đến nơi sang tên, vừa đến trưa, cuối cùng cũng sang tên biệt thự cho Tống Huyền Khanh.
Tống Huyền Khanh nhìn giấy tờ nhà mới viết tên của bà, gương mặt vui vẻ, bà nằm mơ cũng không ngờ được, mình lại có được một căn biệt thự 45 tỷ.
"Biệt thự đã sang tên cho bà rồi, bà nhớ chuyện đã đồng ý với tôi, sau này còn can thiệp vào chuyện giữa tôi bà Bích Hoài, đừng trách tôi không khách khí." Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Tống Huyền Khanh nhếch miệng với Lâm Thanh Diện, thầm nghĩ Lâm Thanh Diện này cũng thật khờ, bây giờ biệt thự đã là của bà rồi bà muốn thế nào, Lâm Thanh Diện quản được sao.
Dù sao cho dù Lâm Thanh Diện đòi lại biệt thự, bà cũng tuyệt đối không đưa.
"Lâm Thanh Diện, cậu bị mọi người xem là phế vật, cũng không phải là không có nguyên nhân, bây giờ biệt thự là của tôi rồi, sau này cậu còn dám nói với tôi như vậy, tôi cho cậu ra đường ngủ!" Tống Huyền Khanh hừ lạnh một tiếng với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm anh vẫn là quá ngây thờ, lại thật sự cho rằng Tống Huyền Khanh sẽ tuân thủ lời hứa.
"Được rồi, tôi đi về trước đây, chuyện giữa cậu và Hoài Nhi, người làm mẹ như tôi phải quản, hôm nay cậu ngủ căn phòng nhỏ nhất cho tôi, nếu như không ngủ thì cút ra ngoài!" Tống Huyền Khanh mở miệng.
"Bà nằm mơ!" Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Tống Huyền Khanh thấy Lâm Thanh Diện đã mất biệt thự, còn kiêu ngạo như vậy, hung dữ nói: "Lâm Thanh Diện, nói cho cậu biết, bây giờ biệt thự là của tôi, tôi không cho cậu ở, thì cậu phát cút ra ngoài!"
"Một căn biệt thự mà thôi, bà cho rằng chỉ vì vậy mà tôi nghe lời bà sao?" Lâm Thanh Diện mở miệng.
"Lâm Thanh Diện, cậu ít đứng đây giả vờ đi, cậu có thể mua được biệt thự này, sợ là phải tiêu hết tiền trong tay rồi, bây giờ nó là của tôi, cậu chỉ là một tên nghèo hèn không có gì cả, ít giả vờ kiên cường đi." Tống Huyền Khanh khinh thường nói.
"Tiền căn biệt thự này với tôi còn chả đáng bằng tiền tiêu vặt." Lâm Thanh Diện mở miệng.
Tống Huyền Khanh cảm thấy sự bốc phét của Lâm Thanh Diện này quá lớn, liếc anh một cái rồi sau người rời đi.
Lâm Thanh Diện vốn tính toán theo sau, đúng lúc đó, anh đột nhiên nhìn thấy, ông Độ đứng ở con ngõ cách đó không xa, lần này tên gương mặt ông Độ không còn nụ cười, mà lại là một nét ưu sầu.
Điều này làm cho Lâm Thanh Diện cảm thấy kỳ quái, nên không trở về với Tống Huyền Khanh, mà đi về phía ông Độ kia.
"Cậu chủ, theo tôi về nhà họ Lâm đi, bây giờ nhà họ Lâm cần cậu, mẹ câu đã giục tôi mấy lần rồi." Ông Độ trực tiếp vạch đường nói.
Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng nói: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà họ Lâm."
Ông Độ bất đắc dĩ thở dài, mở miệng nói: "Xem ra là tôi không khuyên nổi cậu, cậu chủ, ngày mai tôi sẽ quay về Kinh Đô, cậu không về cùng tôi sao?"
Ông Độ bất đắc dĩ thở dài, mở miệng nói: "Lần này tôi trở về, không có nghĩa là nhà họ Lâm bỏ qua cho cậu, bọn họ chỉ là đổi một người khác đến thuyết phục cậu, hy vọng sau khi tôi trở về không lâu có thể gặp lại cậu."
Lâm Thanh Diện lập tức sững sờ, hỏi: "Nhà họ Lâm thay người đến? Ai?"
Ông Độ cười cười với Lâm Thanh Diện, nói: "Đến lúc đó cậu sẽ biết, hy vọng bà ấy có thể làm cậu hồi tâm chuyển ý, bây giờ cả nhà họ Lâm đều đang chờ cậu trở về."
Ông Độ nói xong, xoay người đi vào ngõ nhỏ, Lâm Thanh Diện còn muốn hỏi xem người nhà họ Lâm đổi đến là ai, nhưng đến lúc anh đuổi theo vào trong ngõ, phát hiện ông Độ đã biến mất tăm.
Trong lòng Lâm Thanh Diện cảm thấy kỳ quái, đại quản gia nhà họ Lâm như ông Độ còn không khuyên nổi mình, nhà họ Lâm lại một một người đến, là ai?
Lập tức, trong đầu Lâm Thanh Diện hiện lên mấy thân ảnh, mấy người này, cho dù người nào tới, đều làm Lâm Thanh Diện đau đầu..
Dù là ai đến, anh cũng sẽ không về nhà họ Lâm, điểm này có thể chắc chắn.
Xoay người ra ngõ nhỏ, Lâm Thanh Diện cũng không có trực tiếp về nhà, mà đi đến Mãn Thiên Tinh.
Thương thế Lý Huỳnh Thái mấy hôm nay đã tốt hơn nhiều, cơ thể của anh ta khỏe mạnh, tốc độ phục hồi cũng kinh người, vết thương người bình thường phải mấy tháng mới lành, anh ta chỉ cần mười ngày nửa tháng là đủ rồi.
Thấy Lý Huỳnh Thái không có chuyện gì, Lâm Thanh Diện cũng yên tâm đi.
Lúc này Trần Tài Anh đi đến, mở miệng nói: "La Nghĩa mà lần trước anh bảo tôi tra, mấy hôm nay tôi nghe ngóng một chút, đại khái có thể nắm được bối cảnh của La Nghĩa này."
"Nói nghe một chút." Lâm Thanh Diện mở miệng.
"Nếu như tôi đoán không sai, La Nghĩa này có lẽ là người của gia tộc lớn nhất Hồng Thành lúc này, người nhà họ Cổ." Trần Tài Anh mở miệng.
Lâm Thanh Diện chau mày một cái, bình thường anh cũng nghe Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa nói qua ít chuyện nhà họ Cổ, nghe nói Hứa Mạn Tranh vẫn luôn muốn nịnh bợ nhà họ Cổ, nhưng nhà họ Cổ người ta vẫn luôn chán ghét loại gia tộc hạng hai như nhà họ Hứa
Lần trước La Nghĩa cầu xin Lâm Thanh Diện tha thứ, đã nói anh ta là người của cậu Cổ, nhưng mà Lâm Thanh Diện không nghĩ đến điểm này, bây giờ xem ra, La Nghĩa này thật sự là người nhà họ Cổ.
"La Nghĩa này có thể là cận vệ của cậu chủ nhà họ Cổ, Cổ Diệc Thành, mấy năm trước có giao tình với Long Phi, lần này Long Phi muốn ra tay với chúng ta, mới nhờ La Nghĩa giúp đỡ, chỉ là bọn họ không ngờ, cho dù là La Nghĩa này cũng không phải là đối thủ của anh."
"Chỉ có điều tôi nghe nói Cổ Diệc Thành này là người có thù tất báo, La Nghĩa bị anh cắt đứt hai cánh tay, Cổ Diệc Thành nhất định sẽ không bỏ qua, chỉ sợ không lâu nữa, bọn họ sẽ tìm đến cửa."
Trần Tài Anh lộ ra vẻ lo lắng.
Lâm Thanh Diện trầm giọng suy tư một chút, nói: "Trước không cần sốt ruột, Long Phi bị diệt, bây giờ thế giới ngầm của Hồng Thành, cậu chính là lớn nhất, cho dù là người của nhà họ Cổ, muốn động vào cậu cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng."
"Hơn nữa ân oán giang hồ, tàn tật là chuyện bình thường, nhà họ Cổ hẳn là hiểu được đạo lý này, nếu như Cổ Diệc Thành kia không phân biệt nổi, vậy thì tôi sẽ dạy cho anh ta một bài học." Lâm Thanh Diện nói.
Trong lòng Trần Tài Anh kinh sợ, nói: "Đó chính là cậu chủ nhà họ Cổ đó, dù người nhà họ Cổ không động thủ với chúng ta, chỉ một thiếu gia, cũng có thể tập hợp không ít sức mạnh, hơn nữa, bọn họ không biết thân phận của anh, La Nghĩa khẳng định đã nhớ kỹ mặt anh, như anh nói đó, bây giờ anh ta có thể kiêng nể em, nhưng mà anh ta không kiêng nể anh, lúc đó chỉ sợ anh gặp phiền phức."
Lâm Thanh Diện nở nụ cười, nói: "Một nhà họ Cổ nho nhỏ, lợi hại lắm sao? Yên tâm, nếu Cổ Diệc Thành dám đến tìm anh, anh sẽ cho anh ta hối hận vì được sinh ra trên thế giới này."
Trần Tài Anh nuốt nước bọt, anh ta thật sự không nghĩ ra, Lâm Thanh Diện đến cùng là nằm trong tay lực lượng cường đại đến mức nào, mới dám không để nhà họ Cổ đệ nhất Hồng Thành vào mắt.
Lúc này điện thoại của Lâm Thanh Diện vang lên một tiếng, hắn lấy ra nhìn qua, phát hiện là Lục Thiên Điệp gửi tin nhắn cho anh.
"Tôi nhìn thấy anh đi vào Mãn Thiên Tinh rồi, cái đồ đàn ông thối khẩu thị tâm phi nhà anh, đừng cho rằng tôi không biết anh làm cái gì bên trong."
Lâm Thanh Diện cũng không muốn để ý tới Lục Thiên Điệp, vừa muốn cất lại điện thoại, Lục Thiên Điệp lại gửi cho anh một tấm ảnh.
Hình trong tấm ảnh, đúng là đêm hôm đó, lúc ảnh thả Lục Thiên Điệp lên giường, Lục Thiên Điệp đột nhiên ôm anh.
Nhưng mà từ góc độ ảnh chụp, là Lâm Thanh Diện đặt Lục Thiên Điệp dưới người mình, muốn làm gì đó.
Lâm Thanh Diện không ngờ Lục Thiên Điệp lại có ảnh chụp như vậy, lúc này anh mới ý thức được đêm hôm đó chỉ e là Lục Thiên Điệp không ngất đi, cô ta là vì muốn chụp cái ảnh này.
"Cô muốn làm gì?" Lâm Thanh Diện trả lời cô ta một câu
"Không nói cho anh, đàn ông thối, anh đến mấy chỗ như vậy cũng không đến tìm tôi, lẽ nào tôi còn thua mấy thứ son phấn trong đó sao?
Lâm Thanh Diện trực tiếp cất điện thoại lại, không muốn quan tâm đến Lục Thiên Điệp nữa, cảm thấy trí tưởng tượng cô ta cũng quá phong phú, mình ở đây, cũng chỉ là hỏi thăm bệnh tình của Lý Huỳnh Thái.
Lại ở trong Mãn Thiên Tinh một lúc, Lâm Thanh Diện đi từ bên trong ra ngoài, trở về vịnh Đằng Long.
Anh đi đến trước cửa biệt thự, sau khi mở cửa đi vào, phát hiện trước cửa ném rất nhiều đồ, toàn bộ đều là của anh, trong đó còn có ảnh chụp chung của anh và Hứa Bích Hoài.
Lâm Thanh Diện có chút đau lòng nhặt tấm hình chụp chung này lên, lấy tay xoa xoa, đây là ảnh chụp chung duy nhất của anh và Hứa Bích Hoài, anh vẫn luôn xem tấm hình này như bảo bối, không ngờ bây giờ bị ném ra như vậy.
Lúc này cửa biệt thự lại mở ra lần nữa, Tống Huyền Khanh ôm một cái vali, trực tiếp ném xuống đất, bên trong đều là quần áo của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhìn Tống Huyền Khanh, hỏi: "Bà đây là có ý gì?"
Tống Huyền Khanh thấy Lâm Thanh Diện đã về, cười nhạo anh một tiếng, nói: "Cậu còn mặt mũi trở về sao, nói cho cậu biết, cái nhà này không chứa nổi cậu nữa, hôm nay cậu cút ra ngoài cho tôi đi, đồ của cậu đều ở đây cả, nhanh cút đi cho tôi, ít làm tôi phiền đi."
Lâm Thanh Diện không ngờ Tống Huyền Khanh vừa lấy được biệt thự đã muốn đuổi anh ra ngoài, trong lòng cũng trầm xuống.
"Bà xác định bà phải làm như vậy?" Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Tống Huyền Khanh, lạnh giọng hỏi.
"Lâm Thanh Diện, hiện tại biệt thự này đã là của tôi, ai có thể ở biệt thự này do tôi định đoạt, bây giờ tôi muốn đuổi cậu đi ra, thì cậu phải đi, nhanh chóng cầm đồ của cậu đi, đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa." Tống Huyền Khanh hùng hổ nói.
Lúc này Hứa Quốc Hoa cũng đi từ bên trong ra, thấy Tống Huyền Khanh muốn đuổi Lâm Thanh Diện đi, liền nói: "Nếu không cứ để Lâm Thanh Diện ở lại đây đi, cậu ta ở trong nhà, còn thể quét dọn vệ sinh, nấu cơm, nếu cậu ta đi rồi, chúng ta phải thuê giúp việc đấy."
Tống Huyền Khanh trừng Hứa Quốc Hoa, nói: "Cho dù là thuê giúp việc, tôi cũng không muốn cái đồ phế vật này ở trong nhà tôi!"
Hứa Quốc Hoa thấy Tống Huyền Khanh nói như vậy, lập tức không dám lên tiếng rồi, ông ta sợ Tống Huyền Khanh cũng đuổi ông ta đi theo.
Lúc Tống Huyền Khanh ép Lâm Thanh Diện lúc rời đi, Hứa Bích Hoài tan làm về đến nhà, cô nhìn thấy đồ của Lâm Thanh Diện đều bị ném ra, Tống Huyền Khanh đang đứng ở cửa hùng hùng hổ hổ, bước nhanh vào hỏi: "Mẹ, chuyện gì thế, mọi người đang làm gì vậy?"
Tống Huyền Khanh lập tức đắc ý mở miệng nói: "Con gái, hôm nay cái tên phế vật Lâm Thanh Diện này đã sang tên biệt thự cho mẹ rồi, sau này biệt thự này là của chúng ta rồi, bây giờ mẹ đuổi nó ra khỏi nhà, sau này chúng ta không phải đối mặt với phế vật này nữa rồi."
Hứa Bích Hoài nghe Tống Huyền Khanh nói xong, trong lòng lộp bộp, có chút không hiểu vì sao Lâm Thanh Diện sang tên biệt thự cho Tống Huyền Khanh.
"Mẹ làm gì vậy, sao lại đuổi Lâm Thanh Diện đi?" Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.
"Cậu ta là một phế vậy, ngoại trừ cái biệt thự này, cậu ta không còn gì cả, bây giờ biệt thự đã là của mình rồi, đương nhiên mẹ cũng không giữ cậu ta lại làm gì!" Tống Huyền Khanh nói năng hùng hồn như đúng rồi.
Trong lòng Hứa Bích Hoài tuôn ra một dòng lửa giận, không ngờ Tống Huyền Khanh lại tuyệt tình như vậy.
Cô quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó trực tiếp nắm lấy tay Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Em với anh cùng nhau đi, nhà như vậy, không có cũng được!"