Rể Quý Trời Cho

Chương 1220



CHƯƠNG 1220: QUY CỦ CỦA CHÚNG TÔI

“Chợ… chợ thức ăn Hoa Viên, Trương Lôi” Trần Minh Thu nói ra.

Lâm Thanh Diện gật đầu, chỉ cần tìm được đầu nguồn, vậy sẽ dễ xử lý hơn nhiều.

Cơ bản những gì mình muốn biết đều đã lấy được, lúc này Lâm Thanh Diện mới thả chân ra.

“Cậu Lâm, tôi đã nói toàn bộ những gì mình biết, tôi đảm bảo sau này sẽ không làm chuyện này nữa, cậu thả tôi đi” Trần Minh Thu nói.

“Đúng vậy, cậu Lâm, sư phụ tôi già cả mắt mờ, độc ác xảo quyệt, sau này tôi nhất định sẽ trông coi ông ấy giúp anh, anh thả chúng tôi ra đi” Linh Trần Tử ở bên cạnh nói.

“Thả các người?”

Lâm Thanh Diện hừ lạnh, sau khi nhìn ánh mắt bất lực câu xin của bọn họ mới chậm rãi rời khỏi căn phòng này.

Căn phòng trở lại yên bình.

Thầy trò Trần Minh Thu quỳ trên mặt đất, bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy ngỡ ngàng.

“Sư phụ, anh ta… đi rôi sao?”

“Đúng vậy, nếu không con đi ra xem thử?”

“Con không ra ngoài đâu.” Linh Trần Tử vội vàng từ chối, anh ta rất sợ Lâm Thanh Diện quay trở lại lân nữa.

Thời gian dần dần trôi qua, khi trong lòng bọn họ sắp thả lỏng, đột nhiên, một ngọn lửa màu lam nhạt từ trên trời xuyên qua nóc nhà giáng xuống.

“Sư phụ, cháy rồi..”

“Lâm Thanh Diện đáng chết, quả nhiên cậu ta muốn giết chúng ta…”

Trần Minh Thu la lớn: “Lâm Thanh Diện, hôm nay cậu giết tôi, đắc tội toàn bộ Công hội luyện kim! Chắc chắn bọn họ sẽ báo thù cho tôi!”

Trong đêm tối, ánh lửa ngút trời, tiếng mái ngói và tường gạch rơi xuống khiến Trần Minh Thu tuyệt vọng, tiếng hét cũng lộ rõ vẻ yếu ớt.

Lâm Thanh Diện dùng linh lực biến ra ngọn lửa, rất nhanh đã đốt cháy toàn bộ căn phòng.

Hạng con sâu làm rầu nồi canh này, đương nhiên Lâm Thanh Diện sẽ không bỏ qua.

Chỉ là, người phụ nữ trong lời nói của Trần Minh Thu lại khiến anh phải Suy nghĩ.

Tất cả đều bình yên trở lại.

Ngọn lửa căn nuốt tất cả, căn phòng bị đốt thành tro bụi, mà hai thây trò Trần Minh Thu lập tức trở thành hai cái xác không hồn.

Sau khi Lâm Thanh Diện rời đi được nửa tiếng, một bóng hình như có như không đi đến trước căn phòng bị đốt cháy.

“Thật vô dụng, chút chuyện nhỏ cũng làm không xong.”

Người phụ nữ khẽ nói, tỏ vẻ coi thường.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô gái xinh đẹp tuyệt trân, đối với cảnh tượng rách nát trước mắt, cô ta chẳng hề để ý.

Trái lại cô ta còn dứt khoát đi vào trong tro tàn, vừa đi vừa nói: “Lâm Thanh Diện này quả nhiên rất thú vị, xem ra, không phải mình ra tay thì không được rồi “

Khi cô ta chậm rãi đi quanh quấn bên trong, đột nhiên cô ta nhìn thấy hình như dưới một miếng ngói bị cháy đen có thứ gì đó.

“Đây là?”

Cô gái cúi người nhặt đồ vật đó lên.

Hóa ra đây là Cửu Chuyển Đan, đan dược có độc tính cực mạnh mà trước kia Trần Minh Thu giao cho Linh Trần Tử.

“Không ngờ thế giới này lại có người có thể luyện ra đan dược như thế này, ngay cả lửa cũng không cách nào đốt cháy”

Cô gái khẽ nói, cất đan dược vào trong ngực.

“Nếu viên đan dược này là chuẩn bị cho Lâm Thanh Diện, vậy thì mình tạm thời giữ lại”

Nói xong, cô ta quay người chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, sợi tóc màu bạc của cô gái bị gió thổi tung bay.

Đôi lông mày xinh đẹp của cô ta nhíu lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú đang nhìn về phía mình.

“Là anh?” Cô gái hỏi.

Sau khi nhìn thấy cô gái, chàng trai quỳ một chân trên mặt đất, nói: “Công chúa nhỏ , mời đi theo tôi!”

“Hừ, anh đừng sỉ tình nữa, tôi nói rồi, trước khi chuyện chưa làm xong, tôi sẽ không đi” Cô gái nói.

“Nhưng mà… trưởng bối đã đồng ý hôn sự của hai chúng ta” Chàng trai nói, mày kiếm mắt sao, nhưng càng nhiều hơn là vẻ âm u tà ác.

“Tôi biết”

Cô gái trả lời: “Nhưng mà, chỉ cần tôi có thể làm tốt chuyện lần này, tìm được đồ vật mà các trưởng bối không tìm được, tôi có thể dùng nó làm lý do hủy bỏ hôn ước!”

“Công chúa nhỏ, cô..” Chàng trai nghe xong thì lộ vẻ cuống quýt.

“Tôi biết, Thanh Trúc, sở dĩ anh cố gắng muốn lấy tôi, chẳng qua là coi trọng thân phận của tôi mà thôi, nhưng tôi không có cảm giác gì với anh, anh đi đi, chờ tôi làm xong chuyện này, tất sẽ không nói với trưởng bối” Cô gái lạnh lùng nói.

“Công chúa nhỏ ..”

“Sao vậy, anh không nghe lời tôi sao?” Cô gái lạnh giọng hỏi.

“Không dám!”

Chàng trai vội vàng nói: “Chỉ là, lần này tôi đến đây chính là để mang cô đi, nếu đã như vậy, Công chúa nhỏ ở đâu thì tôi ở đó, một tấc cũng không ng rời: “Anh..”

Cô gái tức giận, ngay sau đó sóng mắt xoay chuyển.

“Được, chỉ cần anh hoàn thành một chuyện giúp tôi, tôi sẽ đi theo anh”

“Công chúa nhỏ cứ giao phó, Thanh Trúc nhất định sẽ dốc hết sức mình đi làm” Chàng trai nói.

Cô gái mỉm cười đi đến trước mặt Thanh Trúc, lấy viên Cửu Chuyển Đan vừa rồi ra.

“Đây là..” Thanh Trúc không hiểu nhìn viên đan dược này.

“Đây là một viên thuốc độc, là người ở thế giới này chế tạo ra” Cô gái nói.

“Hừ, đồ rác rưởi, mong Công chúa nhỏ vứt bỏ nó, tránh làm bẩn tay công chúa” Thanh Trúc nói, trên mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ.

“Không”

Cô gái trầm ngâm suy nghĩ: “Viên thuốc độc này là chuẩn bị cho Lâm Thanh Diện, tôi muốn anh cho Lâm Thanh Diện uống”

“Lại là Lâm Thanh Diện?”

Thanh Trúc cau mày, anh ta chính là chàng trai đánh nhau với Lâm Thanh Diện ở trên nóc biệt viện nhà họ Lâm vào hôm đó.

“Tên nhóc này, giết anh ta không cần thuốc độc, chỉ cần một đao là có thể giải quyết” Thanh Trúc khinh thường nói, trái lại cũng quên mất hôm đó anh ta đã bị kiếm Trảm Tiên làm bị thương.

“Tôi muốn anh hạ độc anh ta, anh có thể làm được không?” Cô gái lạnh giọng nói.

“Được, tôi đồng ý với cô Thanh Trúc nhận Cửu Chuyển Đan, cũng không nhiều lời, quay người rời đi.

Thấy Thanh Trúc đi rồi, khóe miệng cô gái cong lên.

“Muốn độc chết Lâm Thanh Diện cũng hơi khó khăn đấy, được rồi, lần này lại có thể kéo dài mấy ngày, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình thôi”

Nói xong, cô gái lắc mình rời đi.

Khách sạn Song Mộc.

Khi Lâm Thanh Diện về đến đây, đêm đã khuya.

“Cũng còn nhiều phòng trống, tùy tiện mở một phòng ở một đêm đi”

Lâm Thanh Diện nói với Táo Điền trực ban.

“Xin lỗi ngài Lâm, mỗi ngày chỉ mở hai mươi gian phòng, toàn bộ phòng còn lại đều khóa rồi, hơn nữa, cô chủ bảo anh ở trong phòng của cô ấy” Táo Điền trả lời.

“Không được, thế này không được, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, ảnh hưởng không tốt đến Lương Cung Nhạn Sương” Lâm Thanh Diện nói: “Anh cứ mở một gian phòng giúp tôi thôi”

“Ngài lâm, đôi khi tôi thật sự không hiểu rõ, ở Đảo Quốc chúng tôi, cho dù nam nữ xa lạ ở chung một phòng cũng rất bình thường” Táo Điền nói.

“Tình hình trong nước không giống vậy, tôi biết ở Đảo Quốc các anh còn có cả nam nữ tắm chung, nhưng nơi này là nước C, vẫn nên dựa theo quy củ của chúng tôi mà làm” Lâm Thanh Diện trả lời.

“Ngài Lâm nói rất có lý” Táo Điền gật đầu: “Nếu sau này có cơ hội, ngài Lâm đến Đảo Quốc chúng tôi muốn trải nghiệm việc tắm chung, tôi có thể sắp xếp: “Đừng, đừng, anh chỉ cần mở một gian phòng cho tôi là được rồi, tùy tiện phòng nào cũng được” Lâm Thanh Diện nói.

“Không được!”

“Vẫn không được?”

Lâm Thanh Diện kinh ngạc, có loại xúc động muốn đánh cái người Đảo Quốc nhiệt tình này.

“Chìa khóa ở chỗ cô chủ, nếu ngài Lâm muốn thì có thể hỏi cô chủ”

Nói xong, Táo Điền trở lại phòng trực.

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ lắc đầu, được rồi, đi mượn Lương Cung Nhạn Sương chìa khóa vậy, đúng lúc nói cho cô ta nghe thu hoạch tối nay.

Vào thang máy đi lên tầng cao nhất, Lâm Thanh Diện đi vào lối đi nhỏ của khách sạn, dừng chân trước gian phòng tổng thống của Lương Cung Nhạn Sương.

Vừa định mở cửa thì nghe thấy giọng điệu lười biếng của Nhạn Sương từ bên trong truyền đến.

“Vào đi, cửa không khóa”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.