Rể Quý Trời Cho

Chương 1237



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 1237: THẦN HỒN ĐỘT PHÁ

“Phản phệ?”

Lâm Thanh Diện thốt ra, anh chưa bao giờ nghĩ đến, dung hợp đan dược cấp bậc hoàn mỹ còn phải gánh chịu nguy hiểm như vậy.

“Đúng vậy”

Triệu Ất nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Diện, kỳ tài ngút trời thế này, nếu như bởi vì phản phệ của đan dược mà khiến tu vi giảm xuống, thậm chí ảnh hưởng đến tính mạng, vậy mình thà răng không nói cho Lâm Thanh Diện phương pháp chế tạo đan dược cấp bậc hoàn mỹ!

“Vi vậy, quyền quyết định ở cậu, dựa vào bản lĩnh hiện giờ của cậu, đan dược cao cấp đã khỏi cần phải nói, hơn nữa đan dược cậu chế tạo ra đều có phẩm chất cực cao, đã là sự tồn tại rất cao trong giới luyện đan rồi”

Triệu Ất nói tiếp: “Bây giờ từ bỏ vân còn kịp”

Lâm Thanh Diện nghe xong, không chút do dự.

Mục tiêu của tôi là cấp Thần, nếu như đối mặt với đan dược cấp bậc hoàn mỹ đã chân chừ, vậy chẳng phải để những tên khốn kiếp của Thương Nguyên Giới kia coi thường rồi sao!

Lâm Thanh Diện chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Ất, trâm giọng nói: “Tôi đã chuẩn bị xong, mời ngài bắt đầu!”

“Lâm Thanh Diện, đây là quyết định của bản thân cậu, cậu có hối hận không?” Triệu Ất hỏi lại lần nữa.

Khóe miệng Lâm Thanh Diện khế cong lên, lắc đầu: “Tôi chỉ hối hận tôi không tiếp xúc với luyện đan sớm hơn!”

Trong mắt Triệu Ất toát ra vui mừng, gật đầu khen ngợi.

Không hổ là con cưng của trời, khí thế bực này, rất khó tưởng tượng anh mới chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi!

“Được, tôi tin tưởng cậu”

Triệu Ất nói: “Tiếp theo, xin mời tiếp nhận phương pháp huấn luyện đặc biệt của tôi!”

Phương pháp huấn luyện đặc biệt?

Triệu Ất mỉm cười, kéo Lâm Thanh Diện đi đến vách đá.

Lâm Thanh Diện thò đầu nhìn xuống dưới, phía dưới vách núi tràn ngập sương mù, nhìn không thấy đáy.

“Ông sẽ không bảo tôi nhảy xuống dưới đấy chứ” Lâm Thanh Diện đùa giỡn nói.

“Sao có thể như vậy, nhưng mà, chuyện sau đó phải làm sẽ còn kích thích hơn nhảy xuống dưới rất nhiều”

“Ô?” Lâm Thanh Diện mang theo mấy phần chờ mong; “Vậy ông nói thử xem, rốt cuộc tôi cần làm cái gì”

“Đứng qua đó! Đưa lưng về phía vách núi!”

Triệu Ất phân phó.

Lâm Thanh Diện gật đầu, đưa lưng về phía vách núi, chậm rãi lùi về phía sau.

“Lùi một chút, lại lùi thêm một chút..”

Triệu Ất đứng ở một bên chỉ huy Lâm Thanh Diện tiếp tục lùi lại.

Khoảng cách với vách núi đã rất gần, những viên đá thi nhau rơi xuống, Lâm Thanh Diện không thể không tập trung toàn bộ tinh thân lực lại.

Cuối cùng, hai chân của anh đứng ở bên vách núi, trong đó, một nửa lòng bàn chân đang ở trạng thái treo lơ lửng giữa không trung.

Chỉ cần hơi sấy chân thì sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng!

“Đây chính là phương pháp huấn luyện đặc biệt mà ông nói?” Lâm Thanh Diện nhìn chăm chảm Triệu Ất nói.

“Không sai.”

Triệu Ất thừa nhận: “Chỉ có dưới hoàn cảnh nguy hiểm tột cùng, con người mới có thể kích phát ra toàn bộ tiêm năng của mình!”

“Lâm Thanh Diện, khi không kiên trì được nữa thì nói với tôi, tôi sẽ luôn chờ ở bên cạnh cậu” Triệu Ất nói.

“Được, vậy tôi thử xem.”

Nói xong, Lâm Thanh Diện nhăm mắt lại, từ từ phát ra thân hồn chỉ lực.

Giờ phút này, anh đã tiến vào trạng thái thiên, như một tảng đá đứng sừng sững trên vách núi, không nhúc nhích, phảng phất như đã hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh.

Anh chỉ có thể cảm nhận được tiếng gió xung quanh, cùng với tiếng chim hót ở nơi xa, những chuyện khác đều không liên quan gì đến Lâm Thanh Diện anh.

Trong mắt Triệu Ất tràn đầy ý cười, có thể tiến vào trạng thái thiền trong nháy mắt, đủ thấy tâm trí Lâm Thanh Diện vững chặc cỡ nào.

Cùng lúc đó, Triệu Ất cũng không dám xem thường, nếu lỡ như Lâm Thanh Diện xuất hiện bất kỳ sơ sảy gì, chính mình sẽ biến thành tội nhân của thế giới này.

Thời gian dần trôi, Lâm Thanh Diện đang trong trạng thái thiền cảm thấy hình như cơ thể mình đang thay đổi.

Anh chỉ cảm thấy, dường như cơ thể nhẹ hơn trước đây rất nhiều, thậm chí, anh đã không cảm giác được sự tôn tại của cơ thể mình, giao tính mạng cho thân hồn quyết định.

Thần hồn trời sinh, Lâm Thanh Diện có ý chí lực cực kỳ mạnh mẽ.

Đồng thời, Lâm Thanh Diện phát hiện một chỏ tốt khác của loại rèn luyện này.

Khống chế thân hôn hoàn mỹ trong thời gian dài, Lâm Thanh Diện cảm thấy hình như khí tức của mình tỉnh khiết hơn trước kia rất nhiều.

“Chẳng lẽ lại sắp đột phá rồi?”

Trong lòng Lâm Thanh Diện nghỉ ngờ, nhưng rất nhanh anh đã phủ định suy nghĩ của mình, Khác với lân đột phá trước, Lâm Thanh Diện cũng không cảm thấy khí †ức trong người mạnh lên.

Xem ra là mình suy nghĩ nhiêu rôi, đột phá nào dê dàng như vậy!

Trong lòng Lâm Thanh Diện bật cười, nhưng trong nháy mắt, một chuyện kỳ lạ hơn xuất hiện trong đầu anh.

Lúc này người tí hon màu vàng đại biểu cho thần hồn của anh xuất hiện ở trong đầu, cặp mắt nó đóng chặt, như đang ngủ say.

Ở xung quanh người tí hon màu vàng bao phủ một tâng linh khí, mà tâng linh khí này đang dần dần lan rộng, dường như là từ trong cơ thể người tí hon màu vàng tỏa ra.

“Chuyện này…”

Đối với thay đổi trong cơ thể mình, trong đầu Lâm Thanh Diện nảy sinh một suy nghĩ to gan.

Chuyện này nói rõ người tí hon đại biểu cho thân hồn của mình có thể mượn cơ hội lần này để đột phá?

“Đã một ngày một đêm rồi, sao thằng nhóc này vân có thể kiên trì?”

Sáng ngày hôm sau, Triệu Ất nói.

Lâm Thanh Diện bên vách núi không nhúc nhích, hô hấp đều đều, thoạt nhìn không có bất kỳ khác thường gì.

Mà Triệu Ất bên này thì không dễ chịu như vậy.

Bởi vì lo lắng Lâm Thanh Diện sẽ trượt chân rơi xuống, ông ta cả đêm không chợp mắt.

“Không được, còn tiếp tục thế này, cậu ta chưa ngã mình đã ngã trước rồi!”

Triệu Ất nói xong đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện.

Người bình thường đứng thẳng không động đậy trên đất bảng, chỉ sợ cũng không kiên trì được mấy tiếng.

Cho dù là những binh vương của Thần Long Vệ kia, nếu đứng yên ở bên vách đá như Lâm Thanh Diện, chắc chản không kiên trì được một ngày một đêm.

Hơn nữa, thoạt nhìn Lâm Thanh Diện hoàn toàn không có ý muốn kết thúc.

Bước lên hai bước, khoảng cách giữa Triệu Ất và Lâm Thanh Diện càng ngày càng gần.

Đột nhiên, có một luông khí tức mạnh mẽ ngăn cản ông ta.

Triệu Ất bay thắng về phía sau.

“Ai ôi! Đã xảy ra chuyện gì!”

Triệu Ất từ dưới đất bò dậy, nghi ngờ nhìn về phía Lâm Thanh Diện.

Nhóc con này, rõ ràng không ra tay, tại sao có thể xảy ra chuyện như thế này?

Trong lòng Triệu Ất thâm nghĩ.

Thật không ngờ, thần hồn của Lâm Thanh Diện đã sớm ngăn cách cơ thể với bên ngoài.

Nhưng muốn phá bỏ ngăn cách này, không có thực lực Hóa Cảnh thì không cách nào làm được.

“Đáng chết, gọi không cách nào gọi, đụng cũng không thể đụng, vậy bảo người ta phải làm thế nào đây. Chẳng lẽ chỉ có thể chờ đợi ở chỗ này?”

Triệu Ất ngồi dưới đất, tỏ vẻ vô cùng uể oải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.