Rể Quý Trời Cho

Chương 1262



CHƯƠNG 1262: NGƯỜI SỐNG Ở TRÊN NÚI

“Con mẹ nói, anh là ai vậy hả, nếu không thì ông đây sẽ lái xe đụng anh.”

Người đàn ông mắng chửi.

Nhưng mà Lâm Thanh Diện căn bản cũng không có ý muốn tránh ra, ánh mắt lạnh lùng.

“Bà nội nó!”

Người đàn ông đạp lấy chân ga, giả vờ như là muốn đụng vào người của Lâm Thanh Diện.

“Tôi đếm đến ba, nếu như anh không chịu tránh ra thì tôi sẽ đụng vào anh.” Người đàn ông hét lớn lên.

Ba giây trôi qua, cuối cùng người đàn ông đeo kính râm vẫn không chạy về phía Lâm Thanh Diện, anh ta đẩy cửa xe mang theo lửa giận ngùn ngụt đi về phía Lâm Thanh Diện, trực tiếp dùng sức đẩy vào bả vai Lâm Thanh Diện.

Một cái đẩy này Lâm Thanh Diện không hề nhúc nhích tí nào, nhưng mà anh ta lại lùi về phía sau mấy bước.

“Mẹ nó, đụng vào anh làm dơ xe của tôi.” Người đàn ông tức giận nói.

Quan sát Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới một lần, nhìn thấy Lâm Thanh Diện mặc quần áo giản dị cũng không giống như là người giàu có, vậy mà cũng dám phách lối.

“Nói cho anh biết đừng có cản đường, nếu không thì nắm đấm của ông đây cũng không phải sống vô dụng bấy lâu nay đâu.”

Biểu cảm của Lâm Thanh Diện lạnh lùng, đi thẳng đến bác gái ở phía bên kia đỡ bà ta lên.

“Trả nhân sâm lại cho bà ấy, tôi thả anh đi.” Lâm Thanh Diện nói.

“Cút đi! Mẹ nó chứ anh là ai vậy hả, không có đạo lý đồ Vương Giai Trí tôi ăn rồi mà nhả ra đâu.”

“Ông chủ này, cậu thương tình tôi đi.” Bác gái ở một bên khóc lóc kể lể: “Đồ cũng đã bị cậu lấy đi rồi, cậu xem xem bản thân cậu cũng đã nói nếu như cái này được bán trên thị trường thì có giá trị ít nhất là bốn tỷ, nếu không thì cậu thêm chút nữa đi, chỉ cần cho tôi sáu trăm triệu để tôi cầm lấy để cứu con trai tôi là được rồi, cầu xin cậu.”

“Cút đi!”

Vương Giai Trí gắt giọng nói: “Cái bà già này nói chuyện có thể tích đức một chút được hay không hả? Cái gì gọi là tôi lừa gạt bà cơ chứ, chẳng lẽ cái này không phải là do bà tự tay giao gốc nhân sâm này vào trong tay của tôi à, về phần con trai của bà có sống hay chết thì có liên quan gì tới tôi.”

“Cậu…” bác gái che lấy nước mắt trong đôi mắt với nếp nhăn chằng chịt, bà ta không phải bởi vì mình bị thua thiệt mà rơi nước mắt, mà là bởi vì bà ta cảm thấy áy náy vì không có năng lực cứu con trai.

“Xì, đồ của ông đây, cái bộ dạng này của bà có thể cầm được 150 triệu của ông đây thì đã nên cảm ơn trời đất rồi đó.”

Vương Giai Trí nói, di chuyển tầm mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện: “Đáng chết, làm ông đây lãng phí thời gian ở chỗ này, cái loại phế vật giống như các người nên ở nhà thì ở nhà đi, ra ngoài kẻo mất mặt xấu hổ.”

Nói xong, anh ta đi về phía chiếc xe của mình, không ngờ đến là trong khoảnh khắc hô hấp Lâm Thanh Diện đã ngăn cản ở trước mặt của đối phương.

“Tôi nói là cái thằng nhóc thối rốt cuộc là anh muốn làm cái gì hả, không phải là anh muốn ép tôi ra tay đó chứ.” Vương Giai Trí tức giận nói.

“Trả nhân sâm lại cho bà ấy.” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

“Cút đi, cũng không biết là cái thằng cha này xuất hiện từ đâu ra xen vào việc của người khác.”

Nói xong, Vương Giai Trí lại đẩy Lâm Thanh Diện một lần nữa, lần này sức lực của anh ta còn lớn hơn so với lúc nãy.

Mà Lâm Thanh Diện cũng âm thầm phát ra lực lượng, chỉ là bả vai hơi lắc một cái đối phương liền bay thẳng ra bên ngoài mấy mét.

“Được, quả nhiên là người sống trên núi, khí lực lại lớn như thế.”

Vương Giai Trí vỗ vỗ bụi đất ở trên người, khinh bỉ nói: “Nhưng mà khí lực có lớn đi nữa thì đầu óc cũng không thể sử dụng, nhìn thấy chiếc xe này chưa, cả một đời anh cũng không mua nổi nó đâu, nếu không thì anh làm vệ sĩ cho tôi đi, mỗi tháng tôi sẽ cho anh sáu triệu, anh xem xem như thế nào.”

“Trả nhân sâm lại cho bà ấy.”

Lâm Thanh Diện bước lên một bước, trong mắt mang theo sự hung tàn.

Có thể nói ra cái câu kêu gia chủ nhà họ Lâm làm vệ sĩ cho mình, ngày tháng tốt đẹp của cái tên này nên chấm dứt rồi.

“Ông đây không cho đó, tôi cũng không tin là anh còn dám ăn cướp trắng trợn.”

Vương Giai Trí lớn tiếng nói.

“Vậy thì tôi sẽ cướp nó.”

Ánh mắt của Lâm Thanh Diện bình tĩnh, đoạt lấy nhân sâm từ trong tay của một người bình thường, chuyện này đối với Lâm Thanh Diện mà nói nó đơn giản giống như là hô hấp.

Sau khi Vương Giai Trí nghe xong, sửng sốt một giây.

Trong một giây này gốc nhân sâm đó tính cả giỏ tre đều bay vào trong tay của Lâm Thanh Diện giống như là làm ảo thuật.

“Bà, cái này là của bà, bà cất kỹ nó đi.” Lâm Thanh Diện đặt giỏ tre lên trên tay của bác gái, bác gái cảm động đến rơi nước mắt.

“Cậu à, cậu làm như thế này… kêu tôi phải cảm tạ cậu như thế nào đây?”

Mà Vương Giai Trí ở bên đây đã hoàn toàn hóa đá.

Anh ta ngơ ngác nhìn Lâm Thanh Diện, trong miệng lại lẩm bẩm: “Gặp quỷ rồi, gặp quỷ rồi.”

Khóe miệng của Lâm Thanh Diện mang theo nụ cười, đưa lại số tiền bốn triệu mà lúc nãy mà Vương Giai Trí đã đưa cho bác gái.

“Anh cầm lấy số tiền này đi.”

Lâm Thanh Diện nói xong lại đi về phía đối phương.

“Anh đừng có đến đây.”

Vương Giai Trí vội vàng nói, bây giờ anh ta thấy Lâm Thanh Diện quả thật không phải là người bình thường.

Lâm Thanh Diện hơi mỉm cười, đặt tiền ra trên mặt đất.

Đúng là mình vừa mới bộc lộ một chút tài năng nhỏ, đối với người bình thường mà nói quả thật có thể thay đổi thế giới quan của người ta.

Vương Giai Trí vừa cảnh giác nhìn Lâm Thanh Diện vừa chậm rãi di chuyển bước chân.

“Yên tâm đi, anh cứ việc lấy tiền, anh cảm thấy nếu như tôi không muốn cho anh thì cho dù anh có cẩn thận từng li từng tí thì có lợi ích gì đâu?” Lâm Thanh Diện trêu ghẹo nói.

Vương Giai Trí thầm nhủ trong lòng, cái tên này nói cũng đúng, chỉ dựa vào thân thủ lúc nãy muốn cướp đi đồ vật từ trong tay của mình thật sự quá đơn giản.

Sau khi cầm được tiền, Vương Giai Trí liền vội vàng chui lên trên xe, đạp chân ga vội vàng chạy khỏi.

“Cho dù anh có biết đánh nhau đi nữa thì cũng là một tên nghèo nàn.”

Sau khi ném xuống câu nói này, Vương Giai Trí lái xe thật nhanh vội vàng chạy đi xa.

Lâm Thanh Diện cũng không thèm phản ứng, dù sao thì người không có thực lực cũng chỉ có thể nhanh mồm nhanh miệng mà thôi.

“Bác gái, thương nhân hám lợi ở nơi này quá nhiều, cần phải cất kỹ đồ vật, bác mau về nhà đi.”

Lâm Thanh Diện nói với bác gái này: “Gốc nhân sâm này của bác nếu như mà muốn bán với một giá thật tốt thì tôi đề nghị là bác nên đến phòng đấu giá thử đi, ở nơi đó sẽ không lừa gạt bác đâu.”

“Cảm ơn cậu nha cậu trai trẻ.”

Bác gái cảm kích nói: “Lúc nãy là do cậu đã giúp tôi, chỉ cần có thể cho tôi sáu trăm triệu cứu con trai của tôi thì gốc nhân sâm này sẽ bán cho cậu, phòng đấu giá mà cậu nói ấy tôi còn không biết cánh cửa của nó ở đâu nữa, chỉ là không biết rằng cậu… có số tiền này không?”

Trong mắt của Lâm Thanh Diện mang theo ý cười, đừng nói là sáu trăm triệu, cho dù là bốn mươi tỷ thì anh tiêu xài cũng không thèm chớp mắt một cái nào.

Thấy đối phương không nói chuyện, bác gái vội vàng nói: “Cậu à, không phải là bác gái chê cậu nghèo đâu, những lời mà lúc nãy tôi nói cậu đừng có để ý tới nha, chỉ là hiện tại con của tôi rất nguy hiểm, nếu không thì tôi tặng cho cậu gốc nhân sâm này cũng được nữa là, dù sao thì để ở chỗ của tôi cũng không có tác dụng.”

“Không đâu bác gái, sáu trăm triệu đối với tôi mà nói không tính là cái gì hết, chỉ là giá trị gốc nhân sâm này của bác không chỉ dừng ở con số sáu trăm triệu.”

Lâm Thanh Diện nói.

“Cậu có sáu trăm triệu hả?” Bác gái vui vẻ: “Vậy thì hay quá rồi, vậy thì cậu cầm lấy nhân sâm này đi.”

Không nói lời nào, bác gái giao giỏ tre vào trong tay của Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhìn củ sâm ở bên trong, rễ của củ sâm được buộc vào một sợi dây màu đỏ.

Đầu củ sâm này thật sự rất dài, bề ngang cũng to, thân và rễ của nó cũng dài như nhau, màu sắc rất đậm, đồng thời vỏ của củ sâm mỏng và dày, có rất nhiều cục, đồng thời dùng mắt thường có thể nhìn thấy ra được.

Phán đoán sợ bộ gốc nhân sâm này đã hơn nghìn năm.

“Nếu như vậy thì tôi nhận nó vậy.” Nghĩ đến gốc nhân sâm này rất có thể sẽ tạo ra Khí Hồn đan, đúng lúc mình cũng đang cần nó, Lâm Thanh Diện cũng không từ chối nữa.

“Vậy… sáu trăm triệu.”

Bác gái nhỏ giọng nói.

“Yên tâm đi bác gái, tôi đưa bác ngay.”

Nói xong, Lâm Thanh Diện lấy một thẻ ngân hàng đặt vào trong tay của đối phương: “Bác hãy giữ cái thẻ này thật kỹ.”

“À.”

Bác gái gật gật đầu, đợi sau khi Lâm Thanh Diện đi rồi bà ta vội vàng đi về phía người bán hàng ở bên kia.

“Đây không phải là người trong thôn của chúng ta mà bà Trương, sao lại đến đây vậy?” Người bán hàng nói chào hỏi với bà Trương ở cùng thôn.

“Lão Mã, người khác đưa cho tôi một cái thẻ, xem xem có thể xem được giúp tôi ở bên trong có sáu trăm triệu không vậy.” Bà Trương vội vàng nói.

Trong lòng của bà ta rất rõ ràng, nếu như Lâm Thanh Diện cũng lừa gạt bà ta thì lúc này đuổi theo chắc còn có thể đuổi được.

“Được rồi, ở chỗ của tôi có cái máy pos, để tôi kiểm tra giúp cho bà.”

Lão Mã không để ý cắm thẻ vào trong máy pos, trôi qua mười mấy giây sắc mặt của ông ta thay đổi.

“Sao vậy, có phải là có sáu trăm triệu không thế?” Bà Trương căng thẳng hỏi.

“Sáu trăm triệu hả? Cái này con mẹ nó có vỏn vẹn hai mươi bốn tỷ luôn đó.” Lão Mã lớn tiếng nói: “Bà Trương, bà phát tài rồi!”

“Hai, hai mươi bốn tỷ hả?”

Bà Trương nắm cái thẻ ngân hàng ở trong tay, nhìn Lâm Thanh Diện đã biến mất, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Lúc nãy bà ta còn nghi ngờ là người ta có lừa gạt mình hay không, hiện tại xem ra là mình suy nghĩ nhiều rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.