Rể Quý Trời Cho

Chương 1281



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 1281: KẺ THÙ ĐẾN RỒI

Nếu như mình đoán không sai, vậy thì lần này Tiểu Nguyệt đến Dược Thần cốc chắc chắn là đã đến khu rừng sương mù.

Điền Uyên lo lắng nói.

Khóe miệng của Lâm Thanh Diện nở nụ cười, đúng là trải qua chế đan cùng với việc chiến đấu với Thanh Trúc vào ngày hôm nay, thần hồn của mình đã hoàn toàn mất sạch rồi.

Thân thể cảm thấy rất mệt mỏi, ngay cả khí lực để anh đứng dậy cũng không có.

Nhưng mà sao Lâm Thanh Diện có thể trốn tránh trách nhiệm mang trên lưng được cơ chứ.

“Ông yên tâm đi, chỉ cần cô ta có thể bước vào. khu rừng sương mù, tôi chắc chắn có thể để cô ta phải trả một cái giá đắt”

Dứt lời, Lâm Thanh Diện ném cho bọn họ một ánh mắt yên tâm rồi chậm rãi đi đến khu rừng sương mù.

Sở dĩ anh có lòng tin như vậy đó là bởi vì hiện tại khu rừng sương mù đã hoàn toàn là sân nhà của Lâm Thanh Diện anh.

“Đi thôi lão Điền, chúng ta vẫn nên đi tìm Tiểu Điêu thôi” Triệu Ất nói.

Việc đã đến nước này rồi, Điền Uyên đành phải đồng ý.

Hai người già ngày hôm nay đã gặp được hai chuyện làm cho người ta phải kinh ngạc nhất trong cuộc đời.

Mà người tạo ra hai truyện thần tích này đều là thiên chỉ kiêu tử Lâm Thanh Diện.

Tiểu Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, nhưng mà lúc cô ta nhìn thấy một mảnh đen kịt ở phía trước là một khu rừng rậm hơi âm trầm, ít nhiều gì trong lòng vẫn có chút do dự.

“Thanh Trúc đang làm cái gì vậy chứ, sao lâu như vậy rồi mà cũng không đến đây gặp mình?”

Tiểu Nguyệt thấp giọng mắng chửi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đợi khoảng ba mươi phút, Tiểu Nguyệt thật sự đã đợi không được nữa rồi.

“Vì Thương Nguyên Giới, vào xem một chút thôi, nếu như thật sự giống như mình phỏng đoán, thế thì lập tức báo cáo cho trưởng bối”

Quyết định xong, ánh mắt của Tiểu Nguyệt kiên định bước đi bước đầu tiên vào khu rừng sương mù.

Mà cô ta không biết rằng cũng bởi vì nửa tiếng đồng hồ chờ đợi đã làm cho Lâm Thanh Diện đuổi kịp cô ta.

Lúc cô ta đặc chân bước vào trong khu rừng sương mù, Lâm Thanh Diện cách nơi đó không xa.

Đã bước vào trong rừng rậm, sương mù ở đây tràn ngập, đêm đã khuya, côn trùng và thú trong rừng rậm kêu vang, hiện tại nghe thấy làm cho người ta càng sợ hãi hơn.

Cũng may là Tiểu Nguyệt đã chuẩn bị đầy đủ đèn pin được mở lên, dưới chùm sáng sương mù dày. đặc như là hạt trôi, ngược lại có một cảm giác như đang trên tiên cảnh.

“Nơi này thật là thần kỳ”

Tiểu Nguyệt hưng phấn nói.

Giống như lần đầu tiên Lâm Thanh Diện bước. vào khu rừng sương mù, cô ta phát hiện ven rừng rậm những dược liệu sinh trưởng trên mặt đất đều trân quý hơn rất nhiều so với ở bên ngoài.

“Xem ra là không sai rồi, nơi này chắc chắn là vị trí của nguồn linh nguyên cuối cùng trên thế giới này”

Tiểu Nguyệt hưng phấn nói, lòng hiếu kỳ đã bao trùm cô ta, cô ta tiếp tục tìm kiếm vào bên trong.

Giờ phút này cách trung tâm của khu rừng sương mù không xa, linh tê trong hang động khổng lồ ở trong cốc, trong đêm tối, cái đầu đang ngủ say của tê giác cổ đột nhiên mở mắt ra.

Thương Nguyên Giới đến rồi.

Trong nháy mắt một tiếng gào thét to lớn vang vọng toàn bộ rừng rậm, trong lúc nhất thời trong các.

ngõ ngách của khu rừng này tất cả linh thú đã đồng thời tỉnh táo, sắc mặt ngưng trọng.

Là thú cưỡi của Ma Thần Tu La, đối với khí tức của người Thương Nguyên Giới, tê giác cổ vô cùng bén nhạy.

Cho dù là trôi qua mấy trăm năm nhưng mà sau khi Tiểu Nguyệt đặt chân vào, loại khí tức này liền lập tức thức tỉnh tê giác cổ đang ngủ say.

Đuổi cùng giết tận người của Thương Nguyên Giới, năm đó Ma Thần Tu La đã làm như vậy, tê giác cổ đã phụng mệnh bảo vệ linh nguyên, đương nhiên cũng sẽ làm theo không sai sót.

Nhưng mà tiếng gầm gừ lúc nãy cũng không làm Tiểu Nguyệt sinh ra lòng nghi ngờ, cô ta cảm thấy rằng nếu như nơi này là rừng rậm, cho dù là ban đêm thì cũng có thú dữ xuất hiện cũng là chuyện nên có.

Tiếp tục đi vào bên trong, không lâu lắm liền đi đến suối nước sâu mà Lâm Thanh Diện đã đến lúc trước.

Giờ phút này Tiểu Nguyệt đã bị linh khí tràn ngập xung quanh hấp dẫn, trong lòng lại càng quyết tâm hơn.

“Có được linh nguyên cuối cùng này, Thương Nguyên Giới của chúng ta chắc chắn có thể chinh phục thế giới một lần nữa”

Cô ta kiên định nói, tiếp tục đi vào bên trong.

Đúng lúc này sau lưng của cô ta truyền đến âm thanh xào xạc.

Một con trăn đang le lưỡi theo sát sau lưng cô ta.

Lúc con trăn và Tiểu Nguyệt cách xa nhau chỉ có mấy mét, Tiểu Nguyệt bỗng nhiên quay đầu lại: “Là ai?

Con trăn không hề do dự một chút nào bật lên khỏi mặt đất, cái miệng lớn chuẩn bị cắn xé Tiểu Nguyệt ở trước mặt.

“Đáng chết, hóa ra là một con mãng xà”

Tiểu Nguyệt nhìn thấy con trăn to lớn như vậy, dường như là cô ta cũng không hề bối rối.

Một sợi dây xích màu đen xuất hiện trong tích tắc, tiếp theo đó trực tiếp quấn lên trên người của con trăn.

“Không ngờ là ở đây cũng có yêu thú tồn tại, xem ra lần này đến đúng rồi”

Tiểu Nguyệt vừa cười vừa nói.

Linh thú trên địa cầu này ở Thương Nguyên Giới được gọi là yêu thú.

Mà Tiểu Nguyệt sở dĩ nhìn thấy con trăn với thân hình to lớn như thế mà cũng không sợ hãi đó là bởi vì trong Thương Nguyên Giới cướp đoạt linh nguyên khắp nơi trên thế giới này, linh khí quá nhiều, có rất nhiều người chăn nuôi động vật bởi vì hấp thu linh khí mà trông có vẻ không khác gì so với con trăn này.

Bởi vậy, Tiểu Nguyệt cũng đã không còn cảm thấy kinh ngạc.

Dù sao thì với thực lực Hóa Cảnh đỉnh phong, dây xích của Tiểu Nguyệt vừa mới quấn lại, trong lúc nhất thời, con trăn liền cảm thấy không thể thở được.

“Hừ, chỉ bằng dựa vào mày mà cũng dám đánh lén tao nữa hả, mày nằm mơ đi?”

Tiểu Nguyệt cười lạnh rồi nói, đột nhiên sau lưng lại truyền đến một luồng ánh sáng đen.

Cô ta hạ eo xuống theo bản năng, chất lỏng màu đen trực tiếp hòa tan cây cối ở phía đối diện.

Có một con cóc to lớn đang lượn, Tiểu Nguyệt ở bên đây nhận được mệnh lệnh của tê giác cổ, những linh thú đang chạy đến nơi của Tiểu Nguyệt từ bốn phương tám hướng.

“Con ếch thật là xấu xí”

Tiểu Nguyệt nói như vậy, nhưng mà cũng không dám lạnh nhạt.

Con cóc trực tiếp bật nhảy lên trên không, ranh nanh ở phía trước tương đối bén nhọn, rất có tính công kích, cùng lúc đó trong miệng của nó cũng phun ra độc giống như mưa.

Tốc độ của Tiểu Nguyệt cực kỳ nhanh, dây xích ở trong tay biến mất, nhanh chóng di chuyển tránh được sự tấn công của nọc độc.

“Hai con yêu thú này làm sao thế, đều không phải là đối thủ của mình”

Lúc nói chuyện, khí thế của Tiểu Nguyệt đột ngột tăng lên, mà trên bầu trời có một bóng đen to lớn lao xuống còn nhanh hơn là mũi tên.

Tiểu Nguyệt giương mắt nhìn lên con chim ưng đang nhìn chằm chằm xuống dưới.

Móng vuốt đại bàng to lớn giống như là một cái kìm có lực và mạnh mẽ.

“Ngày hôm nay làm sao vậy chứ, chẳng lẽ là mình đã xông vào trong sào huyệt của yêu thú rồi?”

Tiểu Nguyệt suy nghĩ ở trong lòng.

Hiện tại ba con linh thú đồng thời tấn công Tiểu Nguyệt làm cho Tiểu Nguyệt có hơi bị động Lấy một tư thế cực kỳ thê thảm, Tiểu Nguyệt lăn qua bên cạnh hai vòng né tránh đòn tấn công móng vuốt của chim ưng.

Hai móng vuốt to lớn của nó đúng lúc chụp vào một khối nham thạch to, trong khoảnh khắc đó nham thạch biến thành bột mịn.

Két két!Tiểu Nguyệt kêu to một tiếng.

Lập tức nước suối kịch liệt chuyển động, giống như là nghe lời của Tiểu Nguyệt, hiện lên một cột nước, cả ba được phân biệt xông về phía của ba con linh thú.

Con chim ưng bay lên trên trời tùy tiện né tránh, mà con cóc đó thì dứt khoát chui vào một lùm cây um tùm ở bên cạnh.

Con trăn cũng không sợ, vốn dĩ đã sống trong suối nước, đối với nước đó căn bản không hề sợ hãi Một chiêu cũng không trúng, nằm đấm của Tiểu Nguyệt âm thầm nắm chặt lại.

Ba con linh thú tấn công cô ta đã không thể chống đỡ được rồi.

“Dù sao thì mình cũng đã điều tra không sai lắm, không bằng bây giờ rời khỏi nơi này, chờ một lát nữa giao cho trưởng bối đến đây thu thập”

Trong lòng của Tiểu Nguyệt đưa ra quyết tâm, quay người lại chuẩn bị đi khỏi.

Cơ thể của Tiểu Nguyệt vốn rất nhẹ nhàng, tốc độ lại cực nhanh.

Duy chỉ có con chim ưng ở trên không mới có thể một mực đi theo cô ta.

Nhưng mà chỉ dựa vào một mình linh thú nó sao lại có thể là đối thủ của Tiểu Nguyệt được chứ.

Sợi dây xích màu đen được ném ra thật dài, lập tức vung về phía con chim ưng trên không.

Con chim ưng khổng lồ bị đánh trúng, chỉ sợ là nửa cái mạng cũng không còn.

Nhưng mà nó không hề suy nghĩ một chút nào lại bay lên cao mấy trăm mét một lần nữa, có vài cái lông cánh chim rơi xuống, lúc này mới may mắn né tránh được.

Nhưng mà vì thế đã cho Tiểu Nguyệt có thời cơ để rời khỏi khu rừng sương mù.

Trên mặt của cô ta hơi có chút đắc ý, trong lòng tự nhủ đợi sau này dẫn theo trưởng bối đến đây, vậy thì tất cả những thứ ở nơi này cũng đã thuộc về Thương Nguyên Giới rồi Đột nhiên trước mặt của cô ta lại có một bóng dáng màu đen đang đứng đó.

Cái bóng màu đen không hề nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn Tiểu Nguyệt.

Lông mày xinh đẹp của Tiểu Nguyệt nhíu lại, trong sương mù cô ta căn bản không nhìn thấy rõ đối phương là ai.

“Là người hay là quỷ, mau nhường đường”

Nào biết được đối phương đã không hề động đậy, lại càng trực tiếp chậm rãi đi về phía của mình.

Tiểu Nguyệt cầm lấy cây đèn pin, nương theo ánh đèn, ánh mắt của cô ta trở nên hốt hoảng.

“Lâm Thanh Diện? Tại sao anh lại ở đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.