Rể Quý Trời Cho

Chương 1296



CHƯƠNG 1296: KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN GÌ LỚN CẢ

Tốn nước bọt cả nửa ngày, cuối cùng một câu đối phương không có thiên phú của Lâm Thanh Diện, mới tiễn được bác sĩ nổi tiếng ngoại quốc đó đi.

Làm xong tất cả chuyện này, Lâm Thanh Diện và Từ Tài nhìn nhau cười.

“Lâm Thanh Diện, trước khi cậu tới cũng không nói với tôi một tiếng, vừa rồi còn kêu tôi phối hợp diễn kịch với cậu”

“Từ Tài này, tôi nếu không làm như thế, đợi sau khi tên đó trở về nước tuyên truyền như thế, sau này y quán này của ông sợ là phải đóng cửa rồi, càng đừng nói, tên đó còn dám sỉ nhục y thuật của nước C chúng ta, chú có thể nhịn, thím cũng không nhịn được”

Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như thế, Tú ở một bên phì cười

Ánh mắt của Từ Tài mang theo ý cười, nhàn nhạt nói: “Y thuật của nước € và y học của phương Tây có điểm mạnh riêng, tôn chỉ đều là vì chữa bệnh cứu người, nhưng tên Steve này muốn hơn thua cao thấp, suy nghĩ này chính là một sai lầm”

“Không sai, có một số bệnh quả thật y học phương Tây có chỗ đặc biệt riêng, nhưng y thuật của nước C có thể lưu truyền mấy nghìn năm, tự nhiên có đạo lý của nó, nếu không y quán này của Từ Tài ông, đâu thể kiếm được nhiều tiền như thế”

Lâm Thanh Diện nói đùa.

“Đi thôi, chúng ta tới hậu viện” Từ Tài nói.

Mấy người cùng đi vào hậu viện, Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện đứng ở trước giường bệnh của Hứa Quốc Hoa.

So với lần tới thăm trước, Hứa Quốc Hoa bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.

Sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện trở lại, trong mắt ông ta vụt qua một tia hoảng hốt.

Trước đó, khi ông ta tỉnh lại, Hứa Bích Hòa cùng Tên Mập nằm ở sát vách của ông, đem chuyện xảy ra ngày hôm đó nói hết cho Hứa Quốc Hoa.

Hứa Quốc Hoa biết mình vậy mà đối kháng với Lâm Thanh Diện, sau khi làm ra loại chuyện điên cuồng đó, hận không thể tát cho mình hai phát.

Cho nên, hôm nay nhìn thấy Lâm Thanh Diện, ông ta thứ nhất là lo lắng, thứ hai là sợ Lâm Thanh Diện tới hỏi tội.

“Ba đỡ hơn chưa?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Hứa Quốc Hoa căng thẳng gật đầu: “Lâm Thanh Diện, con nghe ba nói, độc trong cơ thể Bích Hoài, ba thật sự không biết, lúc đó ba bị mê hoặc tâm trí, nếu không, ba sao lại hại con gái của ba chứ!”

Nói rồi, trong mắt ông tràn chứa nước mắt, người đến tuổi trung niên, rơi lệ cũng là một chuyện rất không dễ dàng.

Hứa Bích Hoài bước tới nắm lấy tay của Hứa Quốc Hoa: “Ba, sự việc đều đã qua rồi, ba đừng suy nghĩ nữa, huống chỉ, độc trong cơ thể con, Lâm Thanh Diện đã chữa khỏi giúp con rồi”

“Thật… thật sao?”

Hứa Quốc Hoa ngước mắt nhìn Lâm Thanh Diện, nhận được đáp án chắc chắn của Lâm Thanh Diện.

Từ Tài ở một bên càng sửng sốt, mức độ lợi hại của độc tính trong cơ thể Hứa Bích Hoài, ông ta hiểu rất rõ.

Bản thân là bậc thầy trong giới y học của nước ©, căn bản không thể chữa được.

Không ngờ, Lâm Thanh Diện vậy mà có thể làm được.

“Chuyện trước đây, con không trách ba, bởi vì ba đã trùng cổ thuật của người phụ nữ Sở Nguyệt này” Ánh mắt của Lâm Thanh Diện rất bình tĩnh.

Câu nói này như cho Hứa Quốc Hoa uống Định Tâm Hoàn, ông ta cảm kích nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó nói: “Người phụ nữ Sở Nguyệt này, ba thật sự hối hận lấy bà ta, nếu thật sự lúc đó con và Bích Hoài xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ba cả đời cũng không tha thứ cho bà ta”

“Ba không có cơ hội rồi”

Lâm Thanh Diện khẽ nói: “Sở Nguyệt này đã bị con giết rồi”

“Bị con giết rồi?”

Hứa Quốc Hoa rất là kinh ngạc, một màn cuối cùng trước khi ông hôn mê ông còn nhớ rất rõ, thực lực Sở Nguyệt thi triển ra, căn bản không phải con người, nhưng, cho dù là như thế, Lâm Thanh Diện vậy mà còn có thể giết chết đối phương.

Người con rể này của ông, ở Hồng Thành là phế vật mà ai cũng biết, mà Hứa Quốc Hoa lúc này chắc chắn, Lâm Thanh Diện của ngày hôm nay, sớm đã ném ra tất cả mọi người ở đẳng sau, thậm chí, người khác ngay cả đèn đuôi xe của anh cũng không nhìn thấy.

“Ông ấy còn cần thời gian bao lâu mới có thể hoàn toàn khôi phục?”

Lâm Thanh Diện hỏi Từ Tài

“Căn cơ thân thể của ông ấy cũng tính không tệ, cho dù là như thế, do thương thế trước đó quá nặng, dẫn tới khí tức bây giờ vẫn hơi yếu, sợ răng quay nửa năm nữa mới có thể khôi phục hoàn toàn” Từ Tài thành thật nói.

“Lâm Thanh Diện không sao, ba ở đây rất tốt, bác sĩ Từ rất chăm sóc ba, chỉ là ba ngược lại gây thêm phiền phức cho bọn họ rồi” Hứa Quốc Hoa nói, ông ta cũng rõ, Từ Tào chăm sóc ông cẩn thận như vậy, rõ ràng là nể mặt mũi của con rể của ông, không có chút quan hệ gì với ông cả.

Lâm Thanh Diện gật đầu, khẽ nói: “Khí tức không đủ, ngược lại cũng không phải là chuyện gì lớn. Ba có muốn mau chóng khỏe lại không!”

“Hả?”

Hứa Quốc Hoa có chút không hiểu, nhưng ông vẫn nói: “Có thể mau chóng khỏe lại đó chắc chẩn là tốt nhất, nhưng bác sĩ Từ nói rồi, thương thế này của ba cần phải từ từ điều dưỡng, căn bản không thể khỏi trong một chốc một lát được”

“Vậy cũng không phải” Lâm Thanh Diện cười nói.

“Lâm Thanh Diện, cậu sẽ không phải ngay cả y thuật cũng biết chứ? Lẽ nào cậu có cách khiến ông ấy lập tức khỏe lại?” Từ Tài hỏi.

Lâm Thanh Diện khẽ mỉm cười, còn chưa đợi anh mở miệng nói chuyện thì nghe thấy ngoài cửa truyền vào tiếng của Tú.

“Cái tên đồ đệ không được tích sự nhà anh, anh không phải là đi pha trà sao, thế nào trốn ở trong bếp ăn đồ ăn hả?”

“Được rồi được rồi, tôi giờ không phải bê hai ly trà tới rồi sao”

Tên Mập đau khổ nói, sau đó hai người đi vào.

Vừa bước vào, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài không kìm được mà bật cười.

Đường đường đàn ông cao bảy thước, tai của Tên Mập vậy mà bị một cô nhóc véo, trên tay của anh ta còn bê hai ly trà, nhìn hình tượng rất khôi hài.

“Được rồi tú, Lâm Thanh Diện bọn họ ở đây, con cho đồ đệ của con chút mặt mũ đi” Từ Tài nói, loại cảnh tượng này xem ra thường xảy ra, ông ta đã không lấy làm lạ rồi.

“Còn không dâng trà cho chị và anh rể”

Tên Mập bĩu môi, đưa ly trà cho Lâm Thanh Diện bọn họ.

“Tên Mập!” Lâm Thanh Diện đột nhiên hỏi: “Chỗ này của các cậu có dược liệu không?”

Tên Mập bỗng sững ra: “Chỗ này của chúng em là y quán, dược liệu tự nhiên là có rồi”

“Vậy tốt”

Lâm Thanh Diện cũng không nói nhiều, đến trước một chiếc bàn ở một bên lấy ra giấy bút.

Từ Tài bọn họ tiến lại gần xem, nhìn thấy trên giấy viết đều là tên của một số dược liệu.

“Đi đi, giúp tôi lấy những dược liệu này tới đây, cậu đều biết chứ?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Tên Mập vô ngực: “Anh quá xem thường em rồi, em đây là học y thuật, nhận biết những dược liệu này, đó là điều cơ bản nhất”

Nói rồi, anh ta liền xoay người rời khỏi.

“Anh Lâm Thanh Diện, anh còn biết kê đơn thuốc sao?” Tú mặt mày ngạc nhiên nói.

Từ Tài ngược lại là từ trên phương thuốc vừa rồi nhìn ra môn đạo, những dược liệu mà Lâm Thanh Diện kêu Tên Mập đi lấy, dùng để điều dưỡng cơ thể quả thật là tốt nhất, bản thân bình thường cũng là dùng mấy vị thuốc đó sắc lên thành nước cho Hứa Quốc Hoa uống.

Chỉ là, cho dù là như thế, điều dưỡng thân thể tóm lại phải có quá trình, không mất một hai tháng, cũng không thấy hiệu quả rõ ràng gì cả.

Không mất bao lâu, Tên Mập liền vội vàng chạy tới.

Lâm Thanh Diện liếc nhìn, coi như không tệ, đồ lấy đều chính xác.

“Lão đại, anh chắc sẽ không phải ngay cả y thuật cũng biết chứ? Trước đây sao không có nghe anh nói vậy? Hay là anh nhìn trộm phương thuốc của Từ Tài?” Tên Mập hỏi.

“Tên đồ đệ này anh sao nói chuyện như vậy hả, anh Lâm Thanh Diện sao có thể nhìn trộm phương thuốc của sư phụ chứ?”

Tú không khách khí nói.

Tên Mập rất là ủy khuất, nhưng vẫn rất tò mò,

Dùng dược liệu dung hợp đan dược.

Đây là thu hoạch lớn nhất của Lâm Thanh Diện trong chuyến đi tới Dược Thần Cốc lần này.

Cái gọi là dung hợp, chính là tịnh hóa những dược liệu có được tiến hành dung hợp, như thế này, tác dụng có thuốc so với trước còn hơn trăm lần.

Đương nhiên, dược liệu của nơi này so với Dược Thần Cốc, phẩm giao đã kém xa nhau, có điều như này cũng tốt, Lâm Thanh Diện dung hợp căn bản không có bất kỳ độ khó nào.

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, không tới 20 phút, một viên đan dược phẩm giai đạt tới trung cấp lập tức được dung hợp thành

“Đây… đây là chuyện gì thế? Sao nhiều dược liệu như vậy, vào trong tay của anh liên biến thành một viên được hoàn nhỏ rồi?” Tên Mập kinh ngạc tiến lại gần, điều này đã vượt khỏi sự lý giải của anh.

“Thần kỳ, quá thần kỳ rồi!”

Từ Tài càng tấm tắc, trong ánh mắt nhìn Lâm Thanh Diện cũng nhiều thêm vài phần sùng bái.

“Viên đan dược này cô đọng thành Đề Khí Đan, lát nữa tôi làm nhiều thêm vài viên, một ngày uống một viên, tôi nghĩ, không tới ba ngày, thương thế của ông ấy chắc sẽ khỏi hẳn rồi” Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.

Một viên đan dược trung cấp mà thôi, Lâm Thanh Diện sau khi dung hợp thành, thậm chí không có một chút cảm khác phấn khích nào.

Phải biết, anh là người có thể dung hợp ta ra đan dược Thần cấp!

Hứa Quốc Hoa rất là cảm kích, bản thân năm trên giường bệnh lâu như vậy, ông sớm đã mong ngóng nhanh chóng khỏe lại.

Khi Hứa Quốc Hoa bọn họ khen ngợi Lâm Thanh Diện, ánh mắt của Lâm Thanh Diện rung lên, hai cỗ khí tức mạnh mẽ đang bay nhanh về phía mình.

“Kỳ lạ, hai người bọn họ sao lại trở về rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.