Rể Quý Trời Cho

Chương 133: Cô không có chút ý nghĩa nào với tôi



"Tôi như vậy có gợi cảm không?” Lục Thiên Điệp nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, dùng ánh mắt quyến rũ nói.

Lâm Thanh Diện từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn vào mắt Lục Thiên Điệp, những chỗ khác đều không nhìn đến.

"Nói chuyện chính đi, tôi không muốn lãng phí thời gian.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mở miệng.

Lục Thiên Điệp lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng mất mát, thân hình của cô ta chắc chắn được coi là cao cấp, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, có thể nói là mê hoặc hàng vạn người đàn ông, nhưng Lâm Thanh Diện thậm chí không thèm nhìn.

"Lâm Thanh Diện, anh đã đến những nơi như Mãn Thiên Tinh, cũng không cần phải giả vờ trước mặt tôi có được không, tôi không tin dựa vào vóc dáng và vẻ đẹp của tôi, mà không thể so sánh với những người phụ nữ trong Mãn Thiên Tinh.” Lục Thiên Điệp tức giận bất bình nói.

"Tôi đến Mãn Thiên Tinh chỉ để tìm bạn, cũng không phải như cô nghĩ.” Lâm Thanh Diện nói.

Lục Thiên Điệp nhếch miệng, rõ ràng là không tin Lâm Thanh Diện, nhưng cũng không tranh luận, cô ta quay người vào trong phòng.

Lâm Thanh Diện cũng đi vào theo, Lục Thiên Điệp thấy anh không đóng cửa liền nói: “Đóng cửa phòng lại, chẳng lẽ anh muốn những người đi qua đều thấy tôi thế này?”

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ, đành phải đóng cửa phòng lại.

"Xóa tấm hình kia đi, giữa tôi và cô không có gì, cô chụp hình cũng không thay đổi được điều gì.” Lâm Thanh Diện nói.

Lục Thiên Điệp nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Thanh Diện, lập tức ủy khuất.

Tên này đến tìm cô ta cũng chỉ là vì để cô ta xóa tấm ảnh kia, cô ta đã chuẩn bị kỹ càng như vậy, thế mà Lâm Thanh Diện cũng không hề có ý định phát sinh gì đó với cô ta.

"Sao anh có thể ngốc như vậy, bây giờ trong phòng này cũng chỉ có tôi và anh, tôi còn ăn mặc thế này, anh cũng không có ý gì sao? Cho dù anh muốn làm gì đó với tôi, tôi cũng không có ý kiến!” Lục Thiên Điệp nói.

"Thật xin lỗi, tôi đến đây chỉ để nói rõ với cô, tôi đến Mãn Thiên Tinh là để tìm bạn, cả đời này tôi chỉ có duy nhất một người phụ nữ đó là Bích Hoài, những tấm hình kia cũng không nói lên điều gì.” Lâm Thanh Diện tỏ rõ thái độ của mình.

Lục Thiên Điệp cắn môi, lúc đầu cô ta còn tưởng rằng mình có tấm hình này, Lâm Thanh Diện thế nào cũng sẽ thỏa hiệp với cô ta một chút, nhưng cô ta đã quá coi thường ý chí của Lâm Thanh Diện.

Nhưng Lâm Thanh Diện càng như vậy, cô ta lại càng muốn có được Lâm Thanh Diện.

"Hừ, trên bức ảnh chụp rất rõ ràng, là anh đè tôi xuống giường, tại sao nói không thể nói lên điều gì, anh tưởng rằng Bích Hoài nhìn thấy tấm ảnh này, vẫn còn tin tưởng anh sao?” Lục Thiên Điệp nói.

"Đừng cố tình gây sự, cô làm như vậy chỉ tự gây phiền phức cho chính mình.” Lâm Thanh Diện thở dài nói.

Lục Thiên Điệp ra vẻ không quan trong, nói: “Phiền phức? Phiền phức lớn nhất của tôi chính là việc anh hoàn toàn không để tôi vào trong mắt, anh có biết rằng mỗi buổi tối tôi đều phải nghĩ về anh mới có thể ngủ được, mỗi ngày trong giấc mơ của tôi đều là anh, mỗi ngày tôi đều tưởng tượng anh có thể nhìn tôi nhiều thêm một chút, dù chỉ là chơi đùa với tôi cũng được!”

"Lâm Thanh Diện, tôi biết mấy năm nay Bích Hoài hoàn toàn không để anh chạm vào, anh cũng là đàn ông, cũng có nhu cầu, Bích Hoài ngốc, nhưng tôi không ngốc, tôi có thể thỏa mãn anh, hơn nữa tôi sẽ không nói cho bất cứ ai, anh thành toàn cho tôi có được không?”

Lục Thiên Điệp càng ngày càng kích động, có thể thấy trong thời gian này cô ta thực sự có rất nhiều ấm ức.

Nhưng Lâm Thanh Diện cảm thấy đó không phải lỗi của mình, đời này anh chỉ có một mình Hứa Bích Hoài, không ai có thể thay đổi được.

"Cô bình tĩnh một chút đi, chờ qua khỏi quãng thời gian này, cô sẽ suy nghĩ rõ ràng.” Lâm Thanh Diện nói.

Lục Thiên Điệp thấy Lâm Thanh Diện vẫn là lạnh lùng như vậy, sau khi nhìn anh với ánh mắt u oán, trực tiêp kéo khăn tắm trên người mình xuống.

Lâm Thanh Diện lập tức quay người, không nhìn Lục Thiên Điệp nữa.

"Lâm Thanh Diện, tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh không chạm vào tôi, tôi sẽ đưa ảnh chụp cho Bích Hoài, dựa vào tính cách của Bích Hoài, đến lúc đó chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh, tôi không lấy được thì người khác cũng đừng hòng đạt được.” Lục Thiên Điệp nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Thanh Diện lắc đầu, cảm thấy Lục Thiên Điệp đã đi vào chỗ bế tắc.

Cho dù Lục Thiên Điệp uy hiếp anh như vậy, anh cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Hứa Bích Hoài, về phần bức ảnh kia, đến lúc đó giải thích rõ ràng cho Hứa Bích Hoài là được.

Anh không có ý định tiếp tục nói gì với Lục Thiên Điệp, liền đi thẳng ra ngoài.

Lục Thiên Điệp thấy Lâm Thanh Diện không thèm quan tâm đến sự uy hiếp của cô ta, lập tức gấp gáp: “Lâm Thanh Diện, anh sẽ hối hận!”

Lâm Thanh Diện cũng không dừng lại, mở cửa phòng đi ra ngoài, sau đó giúp Lục Thiên Điệp đóng cửa lại.

Lục Thiên Điệp sụp đổ trong nháy mắt, trực tiếp ngồi xuống ghế salon khóc.

Cô ta cũng không thật sự muốn gửi bức hình kia cho Hứa Bích Hoài, chỉ là muốn uy hiếp Lâm Thanh Diện một chút, để thái độ của anh đối với cô ta thay đổi một chút mà thôi.

Nhưng cô ta đã quá coi thường ý chí của Lâm Thanh Diện, cho dù như vậy, Lâm Thanh Diện vẫn không làm bất cứ điều gì với cô ta.

Chẳng lẽ cả đời này mình chỉ có thể yêu đơn phương thôi sao?

Khóc trên ghế salon hồi lâu, Lục Thiên Điệp mặc quần áo vào, lấy điện thoại di động ra, định xóa tấm hình kia đi.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Đôi mắt cô ta lập tức sáng lên, nghĩ thầm chắc chắn Lâm Thanh Diện sợ cô ta gửi ảnh chụp cho Hứa Bích Hoài nên trở lại.

Cô ta cất điện thoại di động đi, nhanh chóng đi về phía cửa, sửa sang lại quần áo của mình một chút sau đó mở cửa, cười nói: “Anh còn chưa về sao?”

Nhưng sau một giây cô ta liền ngẩn người, vì người đứng trước cửa không phải Lâm Thanh Diện, mà là một người phụ nữ có khí chất vô cùng cao quý.

Lạc Tâm!

"Cô... cô là ai?" Lục Thiên Điệp vô cùng nghi ngờ hỏi.

Lạc Tâm nở nụ cười châm chọc với Lục Thiên Điệp và nói: “Cô rất muốn có được Lâm Thanh Diện sao? Tôi tới để giúp cô!”

...

Ra khỏi khách sạn, Lâm Thanh Diện thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi nếu như Lục Thiên Điệp chủ động thêm một chút, anh thật sự không biết mình có thể khống chế được hay không.

Dù sao anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, đối với sắc đẹp như vậy, không có cảm giác chính là gạt người, chỉ là anh không chế bản thân, không muốn phạm sai lầm mà thôi.

"Vấn đề của phụ nữ thật sự khiến người ta đau đầu, xem ra trở về còn phải cẩn thận giải thích với Bích Hoài!”

Lâm Thanh Diện cảm khái một câu, muốn lái xe đi.

Đúng lúc này, có mấy người bước nhanh chân đi về phía anh, Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là Cổ Thanh Triết cùng mấy người vệ sĩ của ông ta.

Cổ Thanh Triết cười nhìn Lâm Thanh Diện, nói: "Cậu chủ, thật sự là trùng hợp, không ngờ lại gặp anh ở đây, tôi đang muốn tìm anh đây!”

"Tìm tôi làm gì?" Lâm Thanh Diện hỏi.

"Là thế này, vài ngày nữa nhà họ Cổ chúng tôi dự dịnh tổ chức một bữa tiệc tối, đến lúc đó sẽ mời một chút nhân vật nổi tiếng trong xã hội đến tham gia, hôm qua đứa con trai vô tri của tôi chọc phải cậu chủ, tôi đã thay cậu chủ xử lí nó, vì muốn nhận lỗi với cậu chủ, tôi muốn mời cậu chủ tham dự bữa tiệc lần này!” Cổ Thanh Triết mở miệng nói.

Lâm Thanh Diện nghĩ thầm bữa tiệc tối cùa nhà họ cổ sẽ có rất nhiều tinh anh trong xã hội tham dự, đối với loại tiệc tối thế này anh không hề cảm thấy hứng thú, nhưng nếu Hứa Bích Hoài tham gia, đến lúc đó có thể mở rộng quan hệ, đối với sự phát triển của Hứa Bích Hoài cũng có chỗ tốt.

"Vậy tôi có thể dẫn người đến tham gia không?” Lâm Thanh Diện hỏi.

"Có thể! Cậu chủ muốn đưa bao nhiều người thì mang bấy nhiêu người, ngài là vị khách vô cùng quan trọng trong bữa tiếc lần này, đương nhiên tất cả đều nghe theo ngài!” Cổ Thanh Triết nói.

Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, nói: "Vậy được, đến lúc đó tôi sẽ qua xem một chút.”

Cổ Thanh Triết lập tức nói địa chỉ tổ chức bữa tiệc tối cho Lâm Thanh Diện, sau đó hai người lưu lạ số điện thoại của nhau để tiện cho việc liên lạc.

Sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện lái xe rời đi, Cổ Thanh Triết mới thở dài một hơi, đối mặt với Lâm Thanh Diện, ông ta có cảm giác áp lực vô tận.

"Đi thôi, cô Lạc cũng đã tiến vào khách sạn, chúng ta ở dưới đại sảnh chờ!”

Một nhóm người đi vào khách sạn mà Lâm Thanh Diện vừa mới đi ra.

Chạng vạng tối, Lâm Thanh Diện đón Hứa Bích Hoài về nhà.

Hai người bước cửa, đều cảm thấy trong bầu không khí có mùi thuốc súng.

Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa đều mang sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế salon, không nói lời nào.

Hứa Bích Hoài cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không biết hai người làm sao, mà sau khi Lâm Thanh Diện đi vào đại khái đã đoán được hai người bọn họ tại sao lại có vẻ mặt như vậy.

"Ba, mẹ, hai người bị sao vậy?” Hứa Bích Hoài hỏi.

Tống Huyền Khanh nhìn về phía Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện, tức giận quát: “Làm sao? Cái này cần phải hỏi chồng phế vật của con!”

Hứa Bích Hoài quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện, nói: "Lâm Thanh Diện gần đây cũng không chọc giận ai, mấy người đừng có chuyện gì cũng đẩy lên người Lâm Thanh Diện.”

Tống Huyền Khanh cười lạnh một tiếng, nói: "Đẩy lên người nó? Chuyện này nếu đẩy cho người khác cũng không đẩy được đâu! Tối hôm qua con tham gia tiệc rượu nhà họ Cổ, Lâm Thanh Diện có phải đánh người ta không?”

Lúc này Hứa Bích Hoài mới kịp phản ứng, hóa ra là Tống Huyền Khanh đang tức giận vì chuyện này.

Dùng đầu ngón chân cũng biết, chắc chắn là sau khi Hứa Trai Hiệp trở về đã nói lung tung với người nhà họ Hứa.

Nói đến chuyện này Hứa Bích Hoài vẫn cảm thấy tức giận trong lòng, rõ ràng là Cổ Diệc Thành muốn chiếm tiện nghi của cô, nếu không phải Lâm Thanh Diện đến, chỉ sợ cô đã bị làm nhục.

Dưới góc nhìn của cô, Lâm Thanh Diện đánh hắn ta đã là nhẹ nhàng rồi, cô không báo cảnh sát bắt Cổ Diệc Thành đã là tốt lắm rồi.

"Mẹ, Lâm Thanh Diện đánh Cổ Diệc Thành là vì con, Cổ Diệc Thành muốn giở trò khiếm nhã với con, Lâm Thanh Diện đang bảo vệ con, hơn nữa sau khi gia chủ nhà họ Cổ xuất hiện, cũng dạy dỗ Cổ Diệc Thành." Hứa Bích Hoài nói.

Tống Huyền Khanh hoàn toàn không tin lời của Hứa Bích Hoài, nói: “Con đừng có giải thích cho tên phế vật này, tiệc rượu ngày hôm qua Trai Hiệp cũng đi, nó nói Lâm Thanh Diện không chỉ đánh cậu Cổ trong bữa tiệc, hơn nữa còn ép gia chủ nhà họ Cổ tát cậu Cổ, anh ta thế này là muốn dồn cả nhà chúng ta vào chỗ chết sao!”

Hứa Bích Hoài im lặng, không ngờ mọi chuyện được nói ra từ trong miệng Hứa Trai Hiệp lại trở thành Lâm Thanh Diện ép gia chủ nhà họ Cổ tát Cổ Diệc Thành, rõ ràng là gia chủ nhà họ Cổ tự không nhìn được hành vi của con mình nên muốn dạy dỗ hắn ta mà thôi.

"Mẹ, đó là Hứa Trai Hiệp nói mò, mẹ đừng nghe anh ta, anh ta cố tình muốn bêu xấu Lâm Thanh Diện.” Hứa Bích Hoài nói.

"Con gái, đến lúc này rồi mà con vẫn giải thích cho Lâm Thanh Diện, sau khi ông cụ biết chuyện này đã hỏi thăm những người tham gia bữa tiệc hôm đó một chút, tất cả mọi người cũng nói những gì Hứa Trai Hiệp nói đều là sự thật, chẳng lẽ những người này cũng đều là nói mò?”

"Chẳng lẽ còn còn chưa biết địa vị của nhà họ Cổ ở Hồng Thành sao? Đây chính là đệ nhất gia tộc ở Hồng Thành, lần này Lâm Thanh Diện đánh cậu Cổ ở trước mặt mọi người, còn ép gia chủ nhà họ Cổ dạy dỗ con của ông ta, con cho rằng nhà họ Cổ sẽ bỏ qua cho anh ta sao?”

"Làm không tốt, tất cả những người trong nhà của chúng ta đều sẽ bị tên phế vật này liên lụy!”

Tống Huyền Khanh nói xong, cả người giống như sắp chết đi, đặc tội với nhà họ Cổ là chuyện lớn, dù sao thế lực của nhà họ Cổ ở Hồng Thành muốn xử lí bọn họ thì dễ như trở bàn tay.

"Mẹ, mọi chuyện thật sự không phải như mẹ nghĩ, hôm qua…” Hứa Bích Hoài vẫn muốn giải thích.

Tống Huyền Khanh hoàn toàn không nghe được, bà ta nói tiếp: “Hơn nữa gần đây nhà họ Cổ sẽ tổ chức một bữa tiệc tối, ông cụ đang nghĩ làm thế nào mới có đủ tư cách để tham gia bữa tiệc tối này, Lâm Thanh Diện làm như vậy, chắc chắn tiệc tối sẽ không thể tham gia, con cảm thấy ông cụ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”

Lâm Thanh Diện nghe thấy Tống Huyền Khanh nói như vậy, lúc này mới nói: "Không sao, chuyện ngày hôm qua đúng là Cổ Diệc Thành sai, gia chủ nhà họ Cổ dạy dỗ hắn ta là đúng, hơn nữa, bữa tiệc tối này người nhà họ Hứa có thể tham gia!”

Vẻ mặt Tống Huyền Khanh lập tức trở nên dữ tợn, bà ta nói: “Cậu tưởng rằng nhà họ Cổ do cậu quyết định sao? Người nhà họ Hứa nếu có thể tham gia bữa tiệc tối này thì chỉ có quỷ, hơn nữa không chừng vì lỗi này của cậu, nhà họ Cổ sẽ trách tội nhà họ Hứa, đến lúc đã chúng ta đừng nghĩ đến điều gì tốt đẹp!”

"Hai người mau chóng ra ngoài cùng tôi, chuyện này đã truyền đến nhà họ Hứa, ông cụ đang chờ hai người đi qua!”

"Lâm Thanh Diện, đây là do cậu tự tìm đường chết, đến lúc đó không ai có thể cứu được cậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.