Rể Quý Trời Cho

Chương 137: Thẩm định bảo vật



Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện.

Triệu Bảo lập tức lộ ra vẻ mặt không vui, nói: “Lâm Thanh Diện, đức hạnh của anh tôi đã rõ rồi, loại chuyện như thẩm định bảo vật, không phải là thứ mà anh có thể nói lung tung, anh đừng có gây thêm phiền phức nữa.”

Lâm Thanh Diện nhún nhún vai, vẻ mặt hờ hững.

Hứa Bích Hoài cũng không ngờ Lâm Thanh Diện lại đột nhiên mở miệng nói, nhưng rất nhanh cô liền nghĩ đến lúc trước ở trên bữa tiệc của nhà họ Hứa, Lâm Thanh Diện cũng nhìn ra bức tranh mà Hứa Trai Hiệp tặng là đồ giả.

Cổ Thanh Triết và Trương Nghệ Hâm đồng thời mở to mắt, những người khác có thể nghĩ rằng Lâm Thanh Diện đang nói bậy bạ, nhưng trong thâm tâm hai người họ đều biết, Lâm Thanh Diện nói không sai một chút nào cả.

Trương Nghệ Hâm tức giận nhìn Triệu Bảo một cái, người học trò đắc ý nhất của ông ta, vậy mà lại không bằng một tên phế vật mà nhà nhà đều biết ở Hồng Thành nữa.

“Triệu Bảo, con im miệng cho thầy!” Trương Nghệ Hâm hét lên.

Triệu Bảo lập tức không phục, nói: “Thầy, anh ta chẳng qua chỉ là một tên phế vật mà thôi, có tư cách gì mà nói lung tung ở đây chứ.”

“Người ta nói đúng rồi, đây đích thực là Bắc Tống nhữ dao(nhữ sứ), hơn nữa là cung dao, trong dân dao làm gì có bình Bổng Chuỳ chứ, con thật là khiến thầy quá thất vọng!” Trương Nghệ Hâm lạnh lùng nói.

Triệu Bảo lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ Lâm Thanh Diện lại nói đúng.

Anh ta không hiểu, làm thế nào mà một tên phế vật lại có thể nhìn ra nguồn gốc của chiếc bình hoa này chứ, anh ta học với Trương Nghệ Hâm lâu như vậy, mới miễn cưỡng nhìn ra được chút lai lịch của cái bình hoa này thôi a.

Triệu Bảo lại quay sang nhìn Cổ Thanh Triết, như muốn kiểm chứng với Cổ Thanh Triết, lỡ như thầy cũng nhìn sai rồi thì sao.

Cổ Thanh Triết lên tiếng nói: “Ngài Lâm thật đúng là có mắt nhìn rất tốt a, vậy mà lại có thể nhìn ra lai lịch của chiếc bình hoa này của tôi, ngài nói không sai, bình hoa này quả thực là cung dao của Bắc Tống, trước đây đã có đến mấy nhà thẩm định bảo vật nhìn sai rồi, chỉ có ngài và thầy Trương là nhận ra thôi.”

Trong lòng Triệu Bảo chấn kinh, Lâm Thanh Diện vậy mà lại thật sự nói đúng rồi.

Anh ta lập tức siết chặt nắm đấm của mình, trong lòng không phục.

Chắc chắn là gia chủ nhà họ Cổ muốn cho Lâm Thanh Diện tìm chút mặt mũi cho nên đã thông đồng trước rồi, nếu không thì một tên phế vật như anh, sao có thể nhìn ra một món đồ cổ mà ngay cả anh ta cũng không nhìn ra được chứ.

Cần phải lấy lại mặt mũi về.

Anh ta quay đầu nhìn Trương Nghệ Hâm một cái, nói: “Thưa thầy, vừa nãy là con sơ ý, không có quan sát kỹ, lần sau tuyệt đối sẽ không có chuyện này nữa.”

Nói xong, anh ta lại nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Có vẻ, Lâm Thanh Diện cũng biết thẩm định bảo vật, chỉ là cái bình hoa này, không thể nhìn ra trình độ của anh, không biết anh có dám so với tôi một trận, để xem trình độ của ai cao hơn không?”

Trương Nghệ Hâm nghe thấy lời này của Triệu Bảo, lập tức hiểu ý của anh ta.

Ông ta đương nhiên là tin học trò của mình hơn một chút, hồi nãy Lâm Thanh Diện có thể nhìn ra được, nói không chừng là trước đây đã tình cờ gặp qua.

Chi bằng để cho Triệu Bảo và Lâm Thanh Diện tỉ thí một chút, tìm lại mặt mũi, nếu không sau này mà nói ra ngoài, người ta đều nói học trò của Trương Nghệ Hâm ông ta còn không bằng cả một tên phế vật.

“Tôi thấy được đó, đúng lúc bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, chi bằng để cho hai người tỉ thí một phen, náo nhiệt một chút.” Trương Nghệ Hâm cười nói.

Cổ Thanh Triết nhìn Lâm Thanh Diện, hỏi: “Ngài Lâm?”

Lâm Thanh Diện gật gật đầu, nói: “Vậy thì so một chút, dù gì cũng không có chuyện gì làm.”

Cổ Thanh Triết cũng cười lên, nói: “Nếu đã như vậy, vậy chúng ta xem hai người họ so tài một trận đi, sự so tài giữa người trẻ tuổi chắc chắn là rất thú vị.”

Trong lòng Triệu Bảo tràn đầy khó hiểu, hồi nãy Lâm Thanh Diện nhìn ra lai lịch của bình hoa, không phải là do thông đồng với Cổ Thanh Triết rồi sao, sao Cổ Thanh Triết lại trông có vẻ như không sợ Lâm Thanh Diện mất mặt chút nào vậy?

Không lẽ Cổ Thanh Triết vốn không quan tâm Lâm Thanh Diện có mất mặt hay không sao?

“Thực ra, không phải tất cả những món đồ trưng bày trong nhà tôi đều là hàng thật, trong số đó có một vài món là đồ sưu tập có độ nhái cao mà tôi mua, hầu như đều có thể đạt được đến mức cái giả làm lẫn lộn cái thật.”

“Nếu hai người muốn so, chi bằng so xem ai có thể tìm ra đồ nhái cao trong số các đồ sưu tầm của tôi, ai tìm được nhiều hơn thì người đó thắng, thấy thế nào?”

Cổ Thanh Triết lên tiếng.

“Vậy nếu như hai chúng tôi cùng tìm ra con số giống nhau thì sao?” Triệu Bảo lên tiếng hỏi.

“Vậy thì thẩm định đồ cổ một lần nữa, để cho thầy Trương chọn đồ sưu tầm, để các người thẩm định.” Cổ Thanh Triết nói.

Triệu Bảo cười lên, nếu như là vậy, vậy anh ta tuyệt đối có thể thắng Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện đứng dậy khỏi ghế, lên tiếng hỏi: “Nếu đã là tỉ thí, nên có giới hạn thời gian đúng không, tôi không muốn mỗi một món đồ sưu tầm mà quan sát đến cả nửa ngày, vậy thì phải quan sát đến tận trời sáng rồi.”

Triệu Bảo nghe ra được, Lâm Thanh Diện đây là đang cười nhạo anh ta lúc đó thẩm định đồ cổ quá lâu, lập tức hung dữ mà nhìn Lâm Thanh Diện một cái.

“Bây giờ là 7 giờ 15 phút tối, bữa tiệc chính thức bắt đầu lúc 7 giờ 30 phút, hay là giới hạn trong 10 phút, các hai viết ra đồ hàng nhái cao cấp mà mình tìm ra được, còn lại 5 phút xem kết quả, thế nào?” Cổ Thanh Triết lên tiếng.

“Được.” Triệu Bảo lập tức đồng ý.

Lâm Thanh Diện cũng gật đầu.

Người trong nhà đều đứng lên, muốn xem thử Lâm Thanh Diện và Triệu Bảo, ai có mắt nhìn tốt hơn.

Cổ Thanh Triết tìm giấy bút cho hai người, sau đó bắt đầu tỉ thí dưới sự chú ý của mọi người.

Hai con mắt của Triệu Bảo nhìn chằm chằm vào những món đồ cổ trên tủ trưng bày, bởi vì chỉ có mười phút đồng hồ, mà số lượng đồ sưu tầm trong tủ lại không ít, cho nên anh ta không thể cái nào cũng nhìn lâu được.

Tìm được tất cả đồ giả chất lượng cao trong khoảng thời gian ngắn như vậy không phải là việc dễ dàng, Triệu Bảo cảm thấy áp lực rất lớn.

Cho dù là nhà thẩm định bảo vật số một của Hồng Thành là Trương Nghệ Hâm cũng không dám nói trong vòng mười phút sẽ tìm ra tất cả những món đồ nhái chất lượng cao.

Một lúc sau, trên trán Triệu Bảo đã lấm tấm mồ hôi.

Ngược lại, Lâm Thanh Diện nhàn nhã mà đứng trước tủ trưng bày nhìn, anh thậm chí còn không cần lấy mấy món đồ cổ đó ra xem, bình thường mỗi món đồ cổ chỉ liếc mắt nhìn một cái, rồi lập tức nhìn cái tiếp theo.

Đám người đều có chút kinh ngạc mà nhìn Lâm Thanh Diện, bọn họ đều chưa thấy qua thẩm định bảo vật nào mà chỉ nhìn có một cái.

Không ít người cảm thấy Lâm Thanh Diện đây là đang giả đò, anh chắc chắn là không biết thẩm định bảo vật, nói không chừng là bởi vì hồi nãy đã làm mất mặt học trò của Trương Nghệ Hâm, bây giờ muốn nịnh hót Trương Nghệ Hâm và Triệu Bảo, nên mới đồng ý tỉ thí, để thua cho Triệu Bảo, để hai thầy trò này không ghi hận anh.

“Chàng trai, thẩm định bảo vật không phải như vậy đâu, cậu xem nhanh như vậy, không thể nhìn ra được chúng nó thật giả thế nào đâu.” Một lão già mở miệng nói.

“Ha ha, tôi cảm thấy cậu ta chắc là không biết thẩm định bảo vật đâu, bây giờ đây chỉ là đang giả vờ giả vịt mà thôi.”

“Nói đúng đó, nếu như tuỳ tiện như vậy mà đã có thể nhìn ra thật giả, vậy thì cặp mắt của cậu ta cũng quá là lợi hại rồi.”



Nghe thấy tiếng bàn luận của đám người, Triệu Bảo cũng quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện một cái, nhìn thấy anh nhìn qua loa giống như là đang tham quan vậy, lập tức cười lạnh.

“Tên phế vật này, quả nhiên không biết thẩm định bảo vật, vậy mà còn có gan so tài với mình nữa, thật đúng là không biết lượng sức.” Triệu Bảo lầm bầm.

Mười phút rất nhanh đã qua đi, sau khi đến thời gian, Cổ Thanh Triết liền bảo hai người Lâm Thanh Diện và Triệu Bảo dừng tay.

“Đã đến 10 phút rồi, đưa cái mà hai người viết cho tôi đi.” Cổ Thanh Triết lên tiếng.

Hai người Lâm Thanh Diện và Triệu Bảo đều vươn tay đưa cho Cổ Thanh Triết một tờ giấy.

“Lâm Thanh Diện, với bộ dạng nhàn nhã của anh, chỉ e là một món đồ nhái cũng không nhìn ra đúng chứ?” Triệu Bảo nói.

Lâm Thanh Diện cười cười với anh ta, nói: “Đợi gia chủ Cổ tuyên bố kết quả, thì anh sẽ biết thôi.”

Triệu Bảo hừ lạnh một tiếng, trong lòng nghĩ đợi tuyên bố kết quả rồi, xem anh còn có thể nhàn nhã giống như bây giờ nữa không.

Cổ Thanh Triết mở tờ giấy mà Triệu Bảo viết ra, nhìn lướt qua những thứ được đánh dấu ở trên, mỉm cười gật đầu nói: “Triệu Bảo, mắt nhìn của cậu không tồi, tìm ra được năm món đồ nhái chất lượng cao, tất cả đều đúng rồi, thầy Trương, học trò này của thầy không đơn giản a.”

Triệu Bảo lập tức đắc ý, nói: “Gia chủ Cổ quá khen rồi.”

Trương Nghệ Hâm cũng cười lên, có thể tìm ra được năm món đồ giả chất lượng cao từ rất nhiều món đồ sưu tập trong vòng mười phút như vậy, đã là một trình độ mà một số nhà thẩm định bảo vật cũng không thể theo kịp rồi.

Ông ta hài lòng liếc nhìn Triệu Bảo một cái, thầm nghĩ tên tiểu tử này cũng không làm ông ta mất mặt.

Sau khi đám người trong phòng khách nghe thấy, cùng lũ lượt khen ngợi Triệu Bảo.

Triệu Bảo cười nói: “Gia chủ Cổ, hay là mau mau xem Lâm Thanh Diện tìm ra được bao nhiêu món đi.”

Cổ Thanh Triết gật gật đầu, lấy tờ giấy của Lâm Thanh Diện tới.

Nói thật, ông ta cũng không ôm nhiều hy vọng với Lâm Thanh Diện, tuy Lâm Thanh Diện là người của nhà họ Lâm ở Kinh Đô, nhưng Triệu Bảo là học trò của Trương Nghệ Hâm, mỗi ngành nghề có một chuyên môn riêng, Lâm Thanh Diện dù có lợi hại, cũng không thể lợi hại bằng chuyên ngành của người ta a.

“Tôi thấy a, cậu ta chắc chắn không tìm nổi một món đâu, với bộ dạng quan sát đồ cổ của cậu ta lúc nãy, làm gì giống như đang thẩm định bảo vật chứ.” Có người lầm bầm một câu.

Cổ Thanh Triết mở tờ giấy của Lâm Thanh Diện ra, nhìn thứ được viết trên đó, sau vài giây, ông ta há to miệng, sự chấn kinh bò lên cả mặt của ông ta.

“Gia chủ Cổ, Lâm Thanh Diện tìm ra được mấy món a, chắc không phải là không tìm được món nào, doạ phải ông rồi chứ?” Triệu Bảo cười nói.

Người trong nhà đều cười lên.

“Mười…mười ba món, Lâm Thanh Diện tìm ra được mười ba món.” Cổ Thanh Triết nói.

Biểu cảm trên mặt của mấy người đang cười đó lập tức khựng lại.

Tất cả mọi người đều nhìn Cổ Thanh Triết, Triệu Bảo mở miệng hỏi: “Gia chủ Cổ, ông nói gì cơ? Anh ta tìm ra 13 món hàng nhái cao?”

Cổ Thanh Triết gật gật đầu, sau đó nhìn sang Lâm Thanh Diện với vẻ khâm phục.

Khuôn mặt Trương Nghệ Hâm lập tức lại trở nên khó coi, ông ta có làm sao cũng không tin, một tên phế vật, sao có thể tìm ra nhiều hơn cả học trò của ông ta chứ.

“Anh Cổ, đồ nhái cao ở chỗ này của anh, tổng cộng có bao nhiêu món?” Trương Nghệ Hâm lên tiếng hỏi.

“13 món.” Cổ Thanh Triết đáp.

Đám người đều hít ngược một hơi lạnh, không ngờ Lâm Thanh Diện lại tìm ra được tất cả đồ nhái cao ở đây chỉ trong 10 phút ngắn ngủi.

Thần sắc Trương Nghệ Hâm phức tạp, cho dù có là ông ta, muốn tìm ra được tất cả đồ nhái cao ở chỗ này trong 10 phút, cũng là chuyện khá khó khăn.

“Lâm Thanh Diện thực sự là một thiên tài thẩm định bảo vật a, hồi nãy cưỡi ngựa xem hoa, vậy mà lại tìm ra được tất cả đồ nhái cao của tôi, thật đúng là lợi hại.” Cổ Thanh Triết cảm khái mà nói, đồng thời trong lòng thầm nghĩ người của nhà họ Lâm ở Kinh Đô quả nhiên là không có ai đơn giản hết.

“Cái này không thể nào! Anh ta làm sao có thể tìm ra được hết tất cả những đồ giả chất lượng cao ở đây chứ, các người nhất định đã thông đồng với nhau rồi!” Triệu Bảo kích động nói.

Sắc mặt Trương Nghệ Hâm chợt thay đổi, trực tiếp vươn tay giáng một cái tát lên mặt Triệu Bảo, mắng: “Tên khốn này! Mày đang nói bậy gì vậy!”

Tuy Trương Nghệ Hâm cũng cảm thấy chuyện này có chút khó tin, nhưng ông ta hiểu rõ tính cách của Cổ Thanh Triết, thân làm gia chủ của nhà họ Cổ, Cổ Thanh Triết không cần thiết phải thông đồng với Lâm Thanh Diện.

Sắc mặt Cổ Thanh Triết cũng trở nên khó coi, lạnh giọng nói: “Thầy Trương, không lẽ thầy cho rằng tôi lại giở thủ đoạn với một cuộc tỉ thí nhỏ nhoi như vậy sao? Các người cũng quá xem thường nhà họ Cổ tôi rồi?”

Trương Nghệ Hâm lập tức cười nịnh nói: “Anh Cổ bớt giận, đều là học trò tôi bị não úng nước, chúng tôi tuyệt đối không có ý này đâu, càng huống hồ cuộc so tài này là đột nhiên tiến hành mà, làm sao có thể có thủ đoạn gì chứ.”

Triệu Bảo lúc này mới bình tĩnh lại, biết mình đã nói lời không nên nói, trong lòng hối hận.

“Gia chủ Cổ, tôi biết sai rồi, là tôi quá bốc đồng.” Triệu Bảo vội vàng xin lỗi.

Cổ Thanh Triết bực bội mà nhìn Triệu Bảo một cái, sau đó tạ lỗi với Lâm Thanh Diện, nói: “Ngài Lâm, thật ngại quá, coi như đây là hiểu lầm đi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”

Lâm Thanh Diện gật đầu, đi tới kéo lấy tay của Hứa Bích Hoài.

Lúc đi ra ngoài, Lâm Thanh Diện nhìn Trương Nghệ Hâm và Triệu Bảo một cái, cười nói: “Học trò của ông cảm thấy tôi thắng không thuyết phục, nếu như ông cũng bất bình thay cho anh ta, tôi có thể đấu với ông một trận, so cái gì do ông quyết định, như vậy chắc sẽ không bị nghi ngờ rồi chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.