Rể Quý Trời Cho

Chương 157: Lâm thanh diện được tha thứ



Lạc Tâm che mặt, không thể tin được nhìn Lâm Thanh Diện, cô ta nằm mơ cũng không nghĩ tới Lâm Thanh Diện sẽ đánh mình.

“Lâm Thanh Diện, cậu điên rồi! Cậu dám đánh tôi!” Sau khi phản ứng lại, Lạc Tâm hét vào mặt Lâm Thanh Diện.

“Đây là một bài học tôi dành cho dì, hy vọng dì có thể nhớ lấy, sau này đừng có ý đồ gì với Bích Hoài, nếu không dù dì có trốn về Kinh Đô, tôi cũng sẽ cho dì biết cái gì gọi là hối hận.” Lâm Thanh Diện nói rất kiên định.

Lạc Tâm sững sờ, người từng bị cô ta dễ dàng đuổi đi năm đó, bây giờ lại dám đánh mình.

Hơn nữa trong trường hợp này, cô ta hoàn toàn không thể đánh trả lại Lâm Thanh Diện.

Cả hai vệ sĩ của cô ta đều rơi vào tay Lâm Thanh Diện, cô ta là phụ nữ thì sao có thể đánh lại được anh?!

“Dì có nghe thấy tôi nói gì không?” Lâm Thanh Diện trầm giọng nói.

Trong giọng anh vẫn mang theo sát khí, dường như chỉ cần Lạc Tâm nói một chữ “không” thì anh sẽ lập tức giải quyết cô ta.

Nỗi sợ hãi trong lòng Lạc Tâm đã lan rộng, cô ta không thể tiếp tục duy trì sự bình tĩnh trước mặt Lâm Thanh Diện, vô thức gật đầu nói: “Tôi… biết, biết rồi.”

Thấy Lạc Tâm trả lời như vậy, Lâm Thanh Diện mới thu lại khí thế rồi xoay người nhìn sang Lục Thiên Điệp.

Lục Thiên Điệp vẫn đang chìm đắm trong cú sốc chưa hoàn hồn lại, vừa rồi Lâm Thanh Diện dạy dỗ hai tên vệ sĩ, còn ra tay đánh Lạc Tâm khiến lòng cô càng thêm chấn động.

Vừa nãy Lạc Tâm đã nói rồi, cô ta là người của nhà họ Lâm ở Kinh Thành, chỉ một cái danh này thôi cũng đã có thể bóp nghẹt Lục Thiên Điệp, nhưng Lâm Thanh Diện lại ra tay đánh Lạc Tâm, nói lên anh không hề đặt nhà họ Lâm vào trong mắt.

Đây thật sự là Lâm Thanh Diện bị mọi người chê cười là phế vật sao?

Suy nghĩ của Lục Thiên Điệp rất phức tạp, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Lâm Thanh Diện lại có sức hút lớn với mình đến vậy.

Người đàn ông này vốn đã rất xuất sắc, cho dù anh có khiêm tốn hơn nữa cũng vẫn vô cùng hấp dẫn người khác.

“Tôi có thể nói rõ ràng với cô, cho dù cô thật sự dùng cách này để ép Bích Hoài ly hôn với tôi thì tôi cũng sẽ không có ý nghĩ gì với cô, hơn nữa hành vi của cô khiến tôi cảm thấy buồn nôn, cô còn mất đi người bạn tốt nhất là Bích Hoài, cô cảm thấy làm vậy có đáng không?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Lục Thiên Điệp lập tức tự trách mình, cô thật sự đã bị Lạc Tâm mê hoặc nên mới làm chuyện này, bây giờ nghĩ lại, làm vậy không tốt cho cả mình và Hứa Bích Hoài.

Quan trọng nhất là Lâm Thanh Diện ghét người mưu mô, bây giờ như vậy cô đã trở thành người mà Lâm Thanh Diện ghét.

“Lâm Thanh Diện, tôi biết sai rồi, tôi không nên làm như vậy, anh có thể tha thứ cho tôi không? Tôi đảm bảo sau này sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa, anh đừng vì chuyện này mà ghét tôi có được không?” Lục Thiên Điệp cầu xin.

“Người cô cần xin lỗi không phải tôi mà là Bích Hoài. Bây giờ cô theo tôi đến gặp Bích Hoài, giải thích rõ ràng chuyện này với cô ấy.” Lâm Thanh Diện nói.

Lục Thiên Điệp gật đầu ngay lập tức và nói: “Tôi sẽ đi với anh, tôi sẽ xin lỗi Bích Hoài, sau này tôi sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa.”

Hai người cùng rời khỏi khu chung cư, bắt taxi tới công ty Hứa Bích Hoài.

Lạc Tâm đứng yên tại chỗ, che mặt mình, hồi lâu vẫn không phản ứng lại.

Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới cúi đầu nhìn hai tên vệ sĩ trên mặt đất rồi đạp họ một phát.

“Đồ vô dụng! Hai người lại hại tôi bị Lâm Thanh Diện đánh, sau này không cần đi theo tôi nữa!”

Lạc Tâm tức giận thở hổn hển, gần như phát điên, nhưng lại không thể làm gì.

“Lâm Thanh Diện, cánh cứng rồi phải không?! Nhưng cũng đừng có đắc ý, nhiệm vụ chính của tôi bây giờ là đưa cậu về Kinh Đô, đợi đến khi về Kinh Đô, cậu hãy cố mà chịu đựng!”



Văn phòng của Hứa Bích Hoài.

Vì vừa mới khóc xong nên mắt Hứa Bích Hoài đỏ hoe, khuôn mặt xinh xắn cũng trở nên tiều tuỵ.

Cô đang xuất thần nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày qua, trước kia bị người khác bắt nạt cô còn có thể than thở với Lâm Thanh Diện, chắc chắn anh sẽ giúp cô.

Bây giờ cô đột nhiên cảm thấy những việc Lâm Thanh Diện làm cho cô đều là diễn kịch, cho nên cô không muốn nói cho anh những chuyện mà mình gặp phải.

Hôm nay bị Mã Nghiễm Tài bắt nạt, cô cảm thấy một mình thật sự quá khó khăn, và ý định ly hôn với Lâm Thanh Diện đã nảy sinh trong lòng cô.

Ít nhất sau khi ly hôn, cô sẽ không cần nghĩ rằng mình có một người đàn ông nhưng lại không thể dựa vào, như vậy cô cũng không phải đau đớn thế này,

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện ly hôn, Hứa Bích Hoài lại cảm thấy đau lòng, thậm chí cô còn cảm thấy Lâm Thanh Diện cố ý làm chuyện này khi mà cô đã không thể sống thiếu anh.

Nếu là trước kia Hứa Bích Hoài sẽ không chút do dự ly hôn với Lâm Thanh Diện, hơn nữa cũng không đau lòng mà ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm.

Bây giờ cô lại không thể làm được, mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng Hứa Bích Hoài cảm thấy mình đã yêu Lâm Thanh Diện đến mức không thể xa anh.

Bảo cô rời xa Lâm Thanh Diện vào lúc này thật sự là đang lóc thịt trên người cô.

Khi Hứa Bích Hoài đang suy nghĩ miên man, đột nhiên có người gõ cửa văn phòng.

Hứa Bích Hoài hít một hơi thật sâu, điều chỉnh trạng thái rồi nói: “Mời vào.”

Cửa văn phòng mở ra, Lâm Thanh Diện và Lục Thiên Điệp bước vào.

Hứa Bích Hoài nhất thời sửng sốt, cô không ngờ Lâm Thanh Diện và Lục Thiên Điệp sẽ cùng nhau xuất hiện trước mặt mình.

Lẽ nào hai người này cùng đến là để ngả bài với cô?

Nỗi uất ức trong lòng Hứa Bích Hoài lại trào dâng, cô không ngờ Lâm Thanh Diện và Lục Thiên Điệp lại chủ động đến tìm mình.

Cô cố gắng hết sức để kìm nén sự uất ức trong lòng, hít một hơi thật sâu, cô thầm nghĩ mình tuyệt đối không thể tỏ ra đau lòng trước mặt họ được, không thể để Lâm Thanh Diện ngả bài với cô, cô phải đề nghị ly hôn với Lâm Thanh Diện trước đã.

“Bích Hoài, chúng tớ có vài điều muốn nói với cậu.” Lục Thiên Điệp ăn năn.

Thấy Lục Thiên Điệp nói vậy, Hứa Bích Hoài càng chắc chắn rằng hai người họ tới đây tìm cô ngả bài, nước mắt suýt thì tuôn rơi.

“Hai người tới đúng lúc lắm, tôi cũng có lời muốn nói với Lâm Thanh Diện.” Hứa Bích Hoài nói.

Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài nói: “Bích Hoài, bọn anh đến…”

Hứa Bích Hoài ngắt lời anh, không cho anh cơ hội nói: “Lâm Thanh Diện, ly hôn đi, chúc anh và Thiên Điệp hạnh phúc.”

Lâm Thanh Diện sững sờ, anh không ngờ Hứa Bích Hoài lại thật sự muốn ly hôn với mình, hơn nữa còn chúc anh với Lục Thiên Điệp hạnh phúc.

May mà hôm nay anh đã biết được sự thật, nếu không có lẽ Hứa Bích Hoài sẽ thật sự ly hôn với Lâm Thanh Diện anh rồi.

“Bích Hoài, em nghe anh, không phải như em nghĩ đâu.” Lâm Thanh Diện trở nên sốt ruột.

“Không phải như tôi nghĩ sao? Hai người đã như vậy rồi còn có gì để nói nữa, Lâm Thanh Diện, coi như tôi mắt mù, anh và Thiên Điệp đi đi, sau này đừng để tôi gặp lại, nếu không tôi…”

Hứa Bích Hoài nói mãi nói mãi rồi bắt đầu khóc, cô thật sự không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

“Anh sẽ không đi với cô ấy, anh và cô ấy tới đây là để giải thích chuyện này với em, đây chỉ là hiểu lầm!” Lâm Thanh Diện gần như phát điên, cũng chỉ khi đối mặt với Hứa Bích Hoài, anh mới trở nên như vậy.

“Có gì mà hiểu lầm, hai người đã… đã lên giường rồi, đây cũng gọi là hiểu lầm sao?” Hứa Bích Hoài càng khóc lớn hơn.

Lục Thiên Điệp tiến lên một bước, giải thích: “Bích Hoài, chuyện này thật sự là một hiểu lầm, bức ảnh đó là tớ cố ý chụp, Lâm Thanh Diện thật sự không có gì với tớ cả.”

Nghe Lục Thiên Điệp nói vậy, Hứa Bích Hoài choáng váng, nhưng sau đó lại nghĩ, nếu Lâm Thanh Diện không vào khách sạn với cô ấy thì sao cô ấy có cơ hội chụp được bức ảnh đó?

“Thiên Điệp, đừng nói dối tớ, nếu anh ấy không vào khách sạn với cậu thì sao có được bức ảnh này, có phải hai người muốn thông đồng lừa tớ không?” Hứa Bích Hoài nhìn chằm chằm hai người rồi nói.

Lâm Thanh Diện đưa tay túm tóc mình, anh không ngờ Hứa Bích Hoài lại không tin, ước gì có thể cùng Lục Thiên Điệp đến bệnh viện kiểm tra, chứng minh mình không có quan hệ gì với cô ấy.

“Bích Hoài, anh với cô ấy thật sự không làm gì cả, hôm đó cô ấy uống say, anh lại không biết cô ấy ở đâu đành phải đưa cô ấy vào khách sạn, mãi sau này anh mới biết có tấm hình này.” Lâm Thanh Diện giải thích.

Lục Thiên Điệp thấy Hứa Bích Hoài không tin thì hít sâu một hơi, nói: “Bích Hoài, cậu đừng lo lắng, tớ sẽ giải thích cho cậu chuyện này một lượt từ đầu đến cuối, nghe xong cậu sẽ biết tớ có nói dối cậu hay không.”

Mặc dù Hứa Bích Hoài vẫn không tình nguyện nhưng cô cũng không từ chối.

Lục Thiên Điệp lập tức kể lại câu chuyện, từ chuyện cô ấy thích Lâm Thanh Diện đến chuyện ngày hôm đó tới Mãn Thiên Tinh uống rượu, sau đó lén chụp ảnh lại, rồi đến chuyện Lạc Tâm tới tìm, bảo cô ấy lấy bức ảnh này ra ép Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện ly hôn.

Cuối cùng nói rằng hôm nay Lâm Thanh Diện đã nhìn thấu kế hoạch của cô ấy và Lạc Tâm.

Bởi vì trước đó Lâm Thanh Diện đã nói với Lục Thiên Điệp, bảo cô ấy đừng nói về thân phận của anh và Lạc Tâm nên Lục Thiên Điệp không đề cập đến chuyện này.

Sau khi Hứa Bích Hoài nghe xong vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng đã không còn kích động như lúc nãy nữa.

“Lời hai người hai đều là thật?” Hứa Bích Hoài hỏi.

“Nếu có nửa lời nói dối, anh sẽ bị sét đánh.” Lâm Thanh Diện thề thốt.

“Vậy vì sao anh lại đến Mãn Thiên Tinh, còn không phải vì…” Hứa Bích Hoài lại nức nở.

“Anh đến Mãn Thiên Tinh là để giúp bạn giải quyết một chuyện, nếu em không tin thì anh có thể gọi họ tới đối chất.” Lâm Thanh Diện giải thích.

“Bích Hoài, Lâm Thanh Diện thật sự không lừa cậu, anh ấy thậm chí đã đánh dì út của mình vì cậu, còn từ chối vinh quang và sự giàu có chỉ để ở lại Hồng Thành với cậu.” Lục Thiên Điệp nói.

Hứa Bích Hoài hít sâu một hơi, đã hơi tin tưởng lời hai người, cô không ngờ Lâm Thanh Diện lại đánh dì út vì mình.

Hứa Bích Hoài biết Lâm Thanh Diện có tiền, Lục Thiên Điệp nói Lâm Thanh Diện Từ Tài chối vinh quang và sự giàu có, Hứa Bích Hoài cũng không nghi ngờ gì.

“Anh gọi bạn tới để họ đối chất trực tiếp với em.” Lâm Thanh Diện lấy điện thoại ra.

“Không cần.” Hứa Bích Hoài nói.

“Vậy em quyết tâm ly hôn với anh sao?” Lâm Thanh Diện thấp thỏm lo âu nhìn Hứa Bích Hoài.

“Tạm thời không ly hôn nữa, anh ra ngoài trước đi, em có lời muốn nói với Thiên Điệp.” Hứa Bích Hoài nói.

Lúc này Lâm Thanh Diện mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu rồi ra khỏi văn phòng.

Anh đứng ở cửa đợi rất lâu mới thấy Lục Thiên Điệp bước ra từ bên trong.

“Sao rồi?” Lâm Thanh Diện lo lắng hỏi.

Lục Thiên Điệp nhìn anh, thở dài.

Lâm Thanh Diện lập tức sốt ruột, lo lắng hỏi: “Cô ấy vẫn không tin à?”

Lục Thiên Điệp nở nụ cười khổ: “Đương nhiên là tin rồi, cô ấy quyết định tha thứ cho anh.”

“Vậy sao cô còn thở dài?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Bích Hoài tha thứ cho anh có nghĩa là cả đời này tôi cũng không còn cơ hội nữa rồi.” Lục Thiên Điệp nói.

Lâm Thanh Diện đột nhiên bừng tỉnh, thì ra Lục Thiên Điệp nghĩ như vậy.

“Bích Hoài bảo anh về trước đi, có chuyện gì thì tối nói sau.” Lục Thiên Điệp nói thêm, vẻ mặt hơi mất mát.

Lâm Thanh Diện gật đầu ngay lập tức, rời khỏi công ty với Lục Thiên Điệp.

Khi chào nhau, Lâm Thanh Diện nói với Lục Thiên Điệp rằng cô ấy là một cô gái tốt, chỉ cần tìm kỹ thì nhất định sẽ tìm được người phù hợp với mình.

Lục Thiên Điệp chỉ gật đầu, cũng không biết có nghe hay không.

Đến tối, Lâm Thanh Diện nấu một bàn đồ ăn dưới sự mắng mỏ của Tống Huyền Khanh, đợi Hứa Bích Hoài về.

Anh vẫn hơi lo lắng, tự hỏi liệu Hứa Bích Hoài có thực sự tha thứ cho mình không.

Không lâu sau, Hứa Bích Hoài về nhà, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.

Cô không nói gì, đi thẳng tới bàn ăn, khi ăn cơm Tống Huyền Khanh yêu cầu cô và Lâm Thanh Diện ly hôn nhưng cô không chịu.

“Con gái, con ly hôn với tên phế vật này, cậu ta sẽ phải đưa cho chúng ta 30 tỷ, sao con không chịu ly hôn đi, cậu ta đã ngoại tình rồi còn tới Mãn Thiên Tinh.” Tống Huyền Khanh sốt ruột.

“Được rồi mẹ, sau này đừng nói chuyện ly hôn nữa. Con hơi mệt nên về phòng trước.”

Nói xong Hứa Bích Hoài đứng dậy, cô không lên lầu mà đi vào căn phòng trước kia cô và Lâm Thanh Diện ở cùng nhau.

Lâm Thanh Diện vui mừng khôn xiết, biết Hứa Bích Hoài đã thật sự tha thứ cho mình.

Hứa Bích Hoài quay người, nhìn Lâm Thanh Diện hỏi: “Anh không vào à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.