Rể Quý Trời Cho

Chương 1574-1575



CHƯƠNG 1574: TRONG NGOÀI KHAI CHIẾN

Lâm Thanh Diện gật đầu, tỏ ý đồng ý, bây giờ Triệu Tuấn chính là chỉ huy, bọn họ chính là binh sĩ dưới trướng của tướng quân, chỉ có phục tùng làm theo sắp xếp mới có thể dành được hiệu quả tốt nhất.

Mới đầu anh không tin nhiều như vậy, nhưng tận mắt nhìn thấy Vương Quyền bị chơi đùa vòng vòng, hắn ta dù không phục cũng không được.

Sau cuộc chiến đấu này, anh còn có việc nhờ anh ta. Trong lòng Vương Phi Dương là lạ, anh ta quen làm đại ca rồi, bây giờ bỗng phải nghe sự sắp xếp của Triệu Tuấn, có một loại cảm giác uất ức nói không thành lời. Đây là thói quen từ nhỏ dưỡng thành, ai cũng không thể giải quyết.

Kim mộc thủy hỏa thổ đều có một vị trí cố định, Vương Quyền ở trung tâm của cơ quan, hắn ta đã cảm nhận được khí tức của Lâm Thanh Diện. Bây giờ một khoảng yên tĩnh, chỉ cần hắn ta không động, những cơ quan này không thể biết chủ động công kích.

Hắn ta từ trong lòng của mình lấy ra một lọ nhỏ, đó là hồn phách mà khi ở Trái Đất trở về Thiên Giới, đã lấy được của con gái Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện đuổi tới nơi này của hắn ta, giết Hắc Long của hắn ta, cho dù đi chết, cũng sẽ không để Lâm Thanh Diện được như ý, nhất định phải giết con gái của anh ta mới có thể trút được mối hận trong lòng.

Muốn báo thù một người, không phải là giết người đó, mà là khiến người đó hối hận, sống không bằng chết, mang lại sự hổ thẹn đối với người nhà, đây mới là sự báo thù lợi hại nhất.

Hắn ta bỗng cười ha hả, để Lâm Thanh Diện nhìn thấy hắn ta thi pháp với hồn phách trong chiếc lọ. Vị trí đó của Lâm Thanh Diện ở thủy, mà vị trí của Vương Phi Dương ở hỏa, vị trí của Lâm Thanh Diện vừa hay có thể nhìn rõ ràng. Hồn phách trong chiếc lọ đó đã thoi thóp, Lâm Thanh Diện có thể nhìn thấy rõ.

“Thằng nhóc, cậu tới không phải là vì cái này sao, cậu nếu nghe ta, ta có thể tha cho con gái cậu, để cậu mang trở về, từ đây ân ân oán oán giữa hai chúng ta mất hết, cậu thấy được không?”

Lâm Thanh Diện bất lực, tên này tưởng anh là đứa trẻ lên ba, lẽ nào hắn ta nói cái gì thì anh sẽ nghe cái đó sao? Cho dù là một kẻ ngốc cũng biết tính khí của hắn ta, cho dù thật sự đi ra khỏi đây, hắn ta không những sẽ không thả hồn phách của Nặc Nặc, ngược lại sẽ giết anh. Triệu Tuấn nhìn chiếc lọ đó, không rõ tại sao lại có thể nhìn rõ ràng, Lâm Thanh Diện đã chịu ảnh hưởng.

“Lâm Thanh Diện, bây giờ mặc kệ đối diện nói cái gì, anh đều phải làm như không nghe thấy, cảm xúc loạn rồi, chỉ có chết ở đây, tôi cũng không giúp được anh” Giọng nói của Triệu Tuấn, Vương Quyền không nghe thấy, Lâm Thanh Diện nghe thấy, tốn sức lắc đầu.

Mục đích của Vương Quyền chính là muốn khiến anh tâm thần bất định, nếu như bản thân thật sự trúng kế, vậy thì tu luyện nhiều năm như vậy đều sẽ biến mất trong chốc lát. Lâm Thanh Diện lạnh lùng mỉm cười, nhìn Vương Quyền: “Cho dù ngươi bây giờ giết con gái của ta, ta cũng sẽ không tha cho ngươi, loại người như người sống là để gây hại cho thế giới”

Vương Quyền giận dữ nhìn về phía âm thanh truyền ra, nhưng không nhìn thấy người. Nhàn nhã nghịch chiếc lọ trong tay, nói người làm cha như Lâm Thanh Diện một chút cũng không xứng.

Lâm Thanh Diện và Vương Phi Dương cùng lúc ra tay, một thanh kiếm sắc hướng về phía Vương Quyền. Trong ánh mắt của Vương Quyền có vô số Lâm Thanh Diện và Vương Phi Dương, căn bản không biết ai là thật.

Mới đầu Diệc Phàm Trần tôi đã nói, hư thể căn bản sẽ không chịu tổn hại, không có tìm được chân thân của bọn họ, bản thân tiêu tốn thêm chút sức cũng không là gì.

Sơn động này mới đầu bước vào không tính là hoàn chỉnh, nhưng Vương Quyền tìm không được mục tiêu mà công kích bừa, khiến mặt tường của sơn động này lồi lõm không bằng.

Tinh lục cũng rót vào rồi, bây giờ hắn ta không có quá nhiều tinh lực tới ứng phó. Từng đạo kiếm của Lâm Thanh Diện bọn họ chém trên người của Vương Quyền, Vương Quyền tránh né, hắn ta nằm mơ cũng không ngờ, bản thân sẽ rơi vào kết cục này.

“Diệp Phàm Trần, ta và người nhất định không đội trời chung” Thân thể của hắn ta đã không chịu được quá nhiều công kích, chỉ có đem tất cả mọi chuyện quy hết lên người của Diệp Phàm Trần.

Đối với chỉ trách ông ta, Diệp Phàm Trần mặt ngơ tai điếc, Lâm Thanh Diện cười lạnh: “Khi người làm chuyện xấu, không phải là sự phụ Diệp bắt ép người làm, con người tóm lại phải vì chuyện mình làm mà trả giá”

Ánh mắt của Lâm Thanh Diện đang dừng ở trên chiếc lọ ở trong tay Vương Quyền, anh biết, linh hồn của Nặc Nặc ở bên trong. Nhất định không thể tổn thương tới Nặc Nặc, Vương Quyền nhất định cũng không thể giết Nặc Nặc, nếu không sẽ không không tại đến bây giờ. Vương Phi Dương ý thức tới sự không ổn của Lâm Thanh Diện, quan tâm hỏi một câu: “Như thế nào, không sao chứ?”

“Không sao, hồn phách của con gái tôi ở trong tay của hắn ta.” Vương Phi Dương nhíu mày, không khỏi lo lắng thay Lâm Thanh Diện: “Vậy anh nói, chúng ta bây giờ nên làm như nào?”

“Nhanh chóng giết tên này.”

Triệu Tuấn ở một bên chỉ đạo, chỉ cần là ở trong cơ quan thuật do anh ta bố trí, tất cả mọi sinh linh đều là con rối, cho dù là Lâm Thanh Diện và Vương Phi Dương. Bây giờ bọn họ có ý thức tự chủ của mình, nếu như hơi động một chút tay chân, muốn bọn họ làm cái gì, bọn họ cũng sẽ làm cái đó. Trong tay của Vương Quyền cầm con rối đó, cùng Lâm Thanh Diện bọn họ đối chiến, cảm thấy có cảm giác an toàn.

Trước đó nơi này không có một người sống, một mình ông ta ở đây mân mê, bây giờ không giống rồi. Chỉ cần chống đỡ được, ông ta vẫn là người chiến thắng. Một bên khác của thành Tiên Linh, Tiền Kỳ dẫn mọi người cùng tới Núi Kiếm Đãng, biết tình hình của Núi Kiếm Đãng.

Trước đó mấy tên kia trở về, một trong năm người đem tình thế của nơi này đều nói ra, ông ta không thể không dẫn người tới Núi Kiếm Đãng trợ giúp Vương Quyền một tay. Tới núi Kiếm Đãng, bóng người đều không có nhìn thấy một cái, trực tiếp đi lên đỉnh núi thì nhìn thấy cung điện cao chọc mây kia. Đó chính là nơi Diệp Phàm Trần ở, suy nghĩ trong lòng, trực tiếp đi lên.

Đằng sau có mười mấy người đi theo, Diệp Phàm Trần nhìn tình hình chiến đấu trong mặt kính, không có quan tâm tới tình hình bên ngoài, là tiểu đồng tử tới quấy rầy dòng suy nghĩ của ông ta.

Biết người của nhà họ Tiền tới rồi, Vương Đình Thiên không khỏi nhíu mày nói với Diệp Phàm Trần: “Bây giờ ông ta đã là người của Vương Quyền, tới nơi này, chỉ sợ là người tới không mang ý tốt lành”

Không sai, ông ta không yên tâm, Diệp Phàm Trần Bảo Vương Đình Thiên đi ra đối phó, không thể để một cục diện cờ đẹp này bị phá hủy.

Vương Đình Thiên dẫn Kim Cương, còn cả Mạc Niệm ra ngoài, La Tiêu Tiêu muốn chịu được rảnh rỗi, đi ra ngoài theo.

Nhìn thấy Tiền Kỳ, ông ta cười lạnh: “Ông là người của Vương Quyền, không biết Vương Quyền sắp chết rồi sao, người tiếp theo chính là ông” Quan hệ của nhà họ Vương và nhà họ Tiền luôn đang chuyển biến xấu đi, không phải là ông chết chính là tôi sống, oan gia gặp mặt đầu sẽ có lời nói hay họ.

“Thật sự là nói khoác không biết ngượng mồm, Vương Quyền là nhân vật gì, các người nói giết thì giết sao, vậy Vương Quyền cũng sẽ không ngồi ở vị trí chí cao vô thượng đó lâu như vậy, dù là dỗ trẻ con, cái này cũng dễ không được.”

Tiền Kỳ lạnh lùng nhìn Vương Đình Thiên cười nhạo không ta, không ngờ sẽ cần Diệp Phàm Trần tới che chở, nếu như không phải là Diệp Phàm Trần, bọn họ chỉ sợ đã ở trong địa ngục.

Vương Đình Thiên không muốn phí lời với ông ta, trực tiếp tỏ rõ thái độ, không thể khiến ông ta đi vào sơn động kia, cũng sẽ không để ông ta bước vào cung điện một bước.

Trong sơn động đang đánh nhau ác liệt, Vương Đình Thiên bên này cũng không rảnh, ông ta rõ ràng không phải đối thủ của Tiền Kỳ, tà công mà Tiền Kỳ tu luyện không có cần thiết che giấu, dù sao Lâm Thanh Diện bọn họ đã biết.


Chương 1575- THỦY HỎA BẤT DUNG


Mạc Niệm nhíu mày, thực lực của Mạc Niệm là không cường đại, nhưng đối phó mấy con tôm cái tép mà Tiền Kỳ mang tới thì vẫn dư sức.


Vương Đình Thiên cười nhạo nhìn Tiền Kỳ: “Nói cái gì mà chính phái, hiện nay bộ công pháp mà ông tu luyện này, nếu như bị người khác biết, có ai còn sẽ hợp tác với các người nữa? Ông ta tự luyện thứ này, đã định sẵn con người cũng không thể tốt đi đâu được rồi.


Tiền Kỳ một chưởng đánh qua, tức giận nạt: “Đây là chuyện của tôi, con trai của ông suýt nữa chết ở trong tay của tôi, công phu của cậu ta cũng không yêu, bên cạnh còn có Lâm Thanh Diện cũng không phải là đối thủ của tôi, ông tưởng ông có thể đánh lại tôi sao?” “Tôi đánh không lại ông là sự thật, nhưng Diệp Phàm Trần đánh ông lại đơn giản như bóp chết một con kiến, có điều là lười ra tay, ông tưởng ông thật sự rất lợi hại sao?” Vừa đánh vừa nói, Vương Đình Thiên từng bước tránh né, ông ta chỉ có thể tự bảo vệ mình, căn bản không thể đánh bại Tiền Kỳ.


Kim Cương không có mất bao lâu thì đã giết hết được những người mà Tiền Kỳ dẫn tới, nói hai câu bên tại của Mạc Niệm, bảo Mạc Niệm đi tìm Diệp Phàm Trần ra đây.


Chuyện bên đó, Lâm Thanh Diện bọn họ chốc lát không kết thúc được.



Kim Cương cầm kiếm lên, gầm lên với Tiền Kỳ: “Công lực của anh cả tôi không phân cao thấp với ông, ông tu luyện tà công mới có thể thắng một bậc, hiện nay tôi và anh cả tôi liên thủ, tôi xem ông còn ngang ngược hống hách như nào?

Hai người đánh một người, Tiền Kỳ cười lạnh, công lực của ông ta đối phó bọn họ vẫn là dư sức.


Chuyện kiêng kỵ duy nhất ở trong lòng ông ta chính là Diệp Phàm Trần sẽ đi ra, nghĩ tới Vương Quyền, nếu như Vương Quyền thật sự xảy ra chuyện, vậy ông ta tới đây chính là dê vào miệng cọp, ông ta muốn đi xem thử, không có cơ hội.


| Bây giờ tới chuyện đơn giản nhất là đi vào cũng không đi vào được thì làm sao có thể biết tình hình bên trong, hai mắt hơi sẫm lại, việc quan trọng nhất của ông ta bây giờ chính là giết hại người này, sau đó đi vào xem thử.


Trong lòng của Tiền Kỳ nghĩ rồi, kiếm trong tay nhanh chóng vung ra, ông ta từng bước bức ép, ở trên người ông ta cảm nhận được sát khí nồng đậm.


Vương Kinh Thiên nói cái gì cũng không ngờ ông ta sẽ tu luyện công pháp lợi hại như vậy, hơn nữa bộ công pháp này là tương sinh tương khắc, đồng thời khi tu luyện cũng có thể thôn phệ thân thể của mình, khiến bản thân từ từ nhập ma, tới cuối cùng không có cách khống chế.

Ngay cả người thân nhất đều có khả năng sẽ làm hại, ông ta không có sử dụng, có lẽ chính là bởi vì suy nghĩ tới chuyện này.


Nếu không phải hôm nay tới đây giúp Vương Quyền, Vương Đình Thiên cũng sẽ không biết bí mật này, Tiền Kỳ trước đó khi đối chiến với Lâm Thanh Diện bọn họ đã bị bọn họ nhìn ra, biết không có cách nào che giấu nữa, cũng có thể quang minh chính đại dùng bộ công pháp này, bây giờ cho dù nhìn thấy cũng không có gì.


Trước đó còn có kiêng kỵ trên mặt đạo đức, bây giờ ngay cả những kiêng kỵ đó đều mất rồi, người khác muốn nói như nào là chuyện của người khác, bản thân muốn làm như nào là chuyện của mình, cho dù quản việc cũng không quản được rộng như này.


| Thời đại này vốn là kẻ mạnh ăn kẻ yếu, nếu như bản thân không mạnh một chút, đứa con trai đó của ông ta chỉ sợ sẽ bị người khác bắt nạt lưu lạc đầu đường.


Biết con trai không được tích sự gì, làm ba thì phải trải sẵn con đường cho anh ta, để người khác không thể bắt nạt, sản nghiệp lớn như vậy vào trong tay của anh ta, nếu bị người khác lấy đi mới là thật sự đáng tiếc.



Kẻ địch lớn nhất của ông ta chính là Vương Đình Thiên trước mắt, ngoài mặt thấy nhà họ Vương bây giờ sa sút rồi, thật ra vẫn là hai bang phái đối lập nhau.


- Nếu như lần này bọn họ thất bại, vậy sẽ trở thành tù nhân.


Điều này đã được quyết định vào khoảnh khắc lựa chọn Vương Quyền, Vương Đình Thiên nhắc nhở: “Nếu như ông bây giờ chịu quay đầu lại, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực đối phó với tên ác ma đó, có lẽ còn có thể cứu vãn, nhưng nếu như ông cứ kiên trì tiếp như vậy, tôi đảm bảo đảm người cuối cùng thua nhất định là ông, hai chúng ta cùng nhau đấu trong tối ngoài sáng nhiều năm như vậy, trong lòng tôi chưa từng nghĩ muốn ông chết” | Vương Đình Thiên muốn dùng tình cảm, ông ta chắc sẽ đáp ứng, dù sao bây giờ thắng bại đã phân ra rồi, nếu như ông ta cứ cố chấp nữa, vậy thì chỉ có giết ông ta.


Đương nhiên lại bản thân ông ta nói cũng không phải lời thật lòng, đó là vì không có tìm được cơ hội, nếu như có cơ hội, ông ta vẫn sẽ giết người trước mặt này, những lời khách sáo bề ngoài nói ra này, chính là khiến người ta từ bỏ công kích, bớt gây thêm phiền phức cho ông ta.


Mạc Niệm đã tới chỗ Diệp Phàm Trần, nói: “Gia chủ nhà họ Tiền đã tu luyện một bộ công pháp kỳ quái, chúng tôi căn bản không phải là đối thủ của ông ta, ông nên đi xem thử đi, nếu không để ông ta xông vào làm loạn trận chiến đấu này, vậy thì được không bằng mất.


Bây giờ Kim Cương bọn họ ở bên ngoài chỉ có thể cầm chân ông ta, không thể thắng được, nhưng gia chủ của nhà họ Tiền đi vào là chuyện sớm muộn”

Diệp Phàm Trần không có muốn đi ra, ân oán cá nhân của bản thân bọn họ để bọn họ tự mình để giải quyết, ông ta không có rảnh mà đi lo chuyện bên ngoài như vậy, bây giờ ông ta chỉ cần xem chiến đấu bên trong của Lâm Thanh Diện có cần giúp đỡ hay không.


Chiến đấu kịch liệt vẫn ở đây, mấy chuyện bên ngoài đều là chuyện nhỏ nhặt, nếu như thả ma đầu bên trong ra, hậu quả sẽ rất khôn lường.


Ông ta và hắn ta đã kết mối thù không thể gỡ rồi, hai người từ nay về sau như nước với lửa, mượn cơ hội này, chắc chắn phải giết mới có thể xem như kết thúc sự việc.


Mạc Niệm thấy Diệp Phàm Trần không có nhúc nhích, tưởng mình giọng mình nói hơi nhỏ, cho nên Diệp Phàm Trần không có nghe thấy, nghĩ như vậy, không khỏi nhíu mày, lần nữa gọi một tiếng: “Lão Diệp?”

“Đừng phiền nữa, bên ngoài không phải là chuyện lớn, bọn họ đánh như nào tự bọn họ đi đánh, có liên quan gì tới tôi chứ?” Bộ dụng việc không liên quan tới mình của ông ta khiến Mạc Niệm toát mồ hôi lạnh, mà bên Triệu Tuấn đã đi ra khỏi sơn động, trên trán đầy mồ hôi.



Diệp Phàm Trần hỏi: “Xong rồi sao?”

“Xong rồi, cơ quan thuật của tôi vô dụng rồi, tác dụng của kết giới của ông tự nhiên cũng không lớn, cuộc chiến đấu này là ai thua ai thắng chỉ có dựa vào bản lĩnh của mỗi người” Triệu Tuấn cảm thấy có hơi mệt, nói mình muốn nghỉ ngơi một chút, trực tiếp đi ra ngoài.


Ở trong sơn động buồn bực phát hoảng, chỉ có non xanh nước biếc bên ngoài mới là nơi tốt, thấy anh ta đi ra, Diệp Phàm Trần vẫn nhìn vào trong mặt kính, Vương Quyền không có công kích, duy trì trạng thái địch tiến ta lùi.


Hắn ta chắc đã không biết cơ quan thuật không còn tác dụng nữa rồi, Diệp Phàm Trần trực tiếp loại bỏ kết giới trong sơn động.


Vương Quyền không cảm thấy áp lực nữa, cười lạnh nói: “Cuối cùng vẫn là không chống đỡ được rồi sao?”

Trong lòng Lâm Thanh Diện và Vương Phi Dương đều vững vàng, bây giờ cho dù không có ngoại lực giúp đỡ, tinh lực của Vương Quyền cũng tiêu hao xuýt xoát rồi, mắt thấy Vương Quyền muốn trốn thoát nơi này, Vương Phi Dương cản ở phía trước, nói: “Muốn rời khỏi có thể, trả hồn phách của con gái ta lại cho ta.”

“Nó không phải con gái của cậu, chỉ là một tia tàn hồn, cậu lấy đi có tác dụng gì?” Vương Quyền đắc ý mỉm cười, cố ý lấy ra chiếc lọ lắc lắc, khiêu khích Lâm Thanh Diện, Vương Phi Dương đang ở đằng sau bay qua, kiểm phong đâm thẳng vào sau lưng của Vương Quyền.


Vương Quyền nhíu mày, cảm thấy Vương Phi Dương bọn họ thật là không tự lượng sức mình.


Khẽ xoay người, Vương Phi Dương đâm hụt, ngược lại bị Vương Quyền đánh một chưởng...!

- -------------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.