Rể Quý Trời Cho

Chương 1670



CHƯƠNG 1670: ĂN CƠM

Nhìn thấy tất cả mọi người đều không tin, Lâm Thanh Diện cũng có thể hiểu được, dù sao thì mình mới tới nơi này, mọi người không tin mình cũng là hợp tình hợp lý.

Lúc này ông Đổng lại đứng ra, ông ta nói: “Tôi đảm bảo thay cho vị công tử này, mọi người chắc có thể tin tưởng rồi chứ?”

Bà cụ nhìn ông Đổng, hỏi: “Ông Đổng, bệnh của ông thật sự là do vị công tử này đã chữa khỏi hả?”

Ông Đổng cười nhạt một tiếng, nói: “Hiện tại thuốc đã nằm trong tay của bà rồi, bà thử một chút đi, tôi nói nhiều đi nữa còn không bằng bà thử một lần.”

Bà cụ gật gật đầu: “Tuổi của tôi cũng đã lớn rồi, nếu như thuốc này có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, đương nhiên tôi sẽ cảm ơn vị công tử này, nhưng mà nếu như không thể chữa khỏi thì đây cũng là do số phận.”

Sống để phải chịu đựng sự tra tấn của bệnh tật đối với bà cụ mà nói còn không bằng chết.

Bà cụ trực tiếp nuốt đan dược xuống, lập tức cảm thấy thân thể của mình dần dần nóng lên, ở chỗ chân có một cảm giác đau đớn rất nhỏ, tiếp theo đó lại sờ lên chân, mát mẻ không thôi.

Thời gian trôi qua mấy giây, Lâm Thanh Diện cười nói: “Bây giờ và đã cảm nhận được sự thay đổi gì rồi?”

“Mát mẻ, có hơi đau một chút, nhưng mà cũng không đáng kể.” Bà cụ nói, lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người bà cụ, hi vọng là bà cụ có thể tốt hơn.

Dù sao thì nơi đây có xuất hiện thêm một thần y đối với những người ở đây mà nói là có một lợi ích rất lớn, đương nhiên là mọi người hy vọng có thể tốt hơn rồi.

Ngược lại là người coi bói lại thay đổi sắc mặt, ông ta kinh ngạc nhìn tất cả những chuyện này, đợi đến lúc Lâm Thanh Diện xấu mặt, chỉ cần Lâm Thanh Diện thành công, đó chính là xui xẻo của ông ta.

Lúc nãy tất cả mọi người đều đứng về phe của ông ta, nếu như Lâm Thanh Diện chữa khỏi cho bà cụ này, vậy thì thanh danh của mình cũng sẽ bị phế luôn rồi.

Trong lòng suy nghĩ, nhớ tới cơn đau đầu của mình, chắc là Lâm Thanh Diện cũng có thể chữa trị?

Trong lòng của ông ta vô cùng phức tạp, sờ vào túi quần, vất vả lắm mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, bây giờ muốn trả trở về đúng là thật đau.

Cháu trai bà cụ ở một bên nhìn chân bà cụ, nói: “Bà nội, bà đi hai bước thử xem.”

Bà cụ nhìn Lâm Thanh Diện, hỏi Lâm Thanh Diện: “Công tử, tôi đã có thể đi được chưa?”

“Đây cũng là ý của tôi.” Lâm Thanh Diện gật gật đầu, uống đan dược của anh, đương nhiên thuốc đến bệnh trừ, trên mặt của bà cụ ấy đã hoàn toàn khỏe rồi, căn bệnh cũng đã được giải quyết, hiện tại đã có thể đi nhanh như gió.

Bà cụ thử đi hai ba bước, cảm thấy quả nhiên tất cả đều tốt, đồng thời thân thể còn nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.

Quay đầu cảm kích nhìn Lâm Thanh Diện, bà ta nói: “Công tử, cảm ơn cậu, là bà già này có mắt mà không biết Thái Sơn, cậu xem xem có cần phải kê cho tôi một đơn thuốc, để tôi trở về điều dưỡng không?”

Lâm Thanh Diện khoát khoát tay: “Không cần đâu, bà chỉ cần chú ý hoạt động bình thường là được rồi, lớn tuổi rồi, khó tránh khỏi sức khỏe sẽ không dễ chịu, sau này có bệnh gì thì tôi không bảo đảm được đâu.”

Lúc Lâm Thanh Diện nói chuyện lại còn cười cười, bà cụ cảm kích không thôi, giống như là một đứa nhỏ được ăn kẹo đường, chỉ thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên.

Lúc này ánh mắt của ông Đổng nhìn về phía người coi bói, nói: “Tiền của tôi, cậu đã có thể trả chưa hả?”

Người coi bói ấp a ấp úng, đã như vậy, ông ta có giải thích nó thì cũng là che giấu, bất đắc dĩ lấy tiền từ trong túi quần ra, bây giờ ông ta cũng chỉ cầu nguyện ông Đổng sẽ không làm khó ông ta.

Nếu như ông Đổng gây khó dễ, ông ta không chết thì cũng bị lột lớp da, ông ta nhìn ông Đổng, tay run rẩy đưa tiền cho ông Đổng.

Ông Đổng hỏi Lâm Thanh Diện: “Công tử, cậu định xử lý cái tên lừa đảo này như thế nào?”

Lâm Thanh Diện cười một tiếng, biểu thị đây là chuyện của ông Đổng, ông Đổng làm như thế nào mình cũng chẳng xen vào, bây giờ anh chỉ phụ trách chữa bệnh.

Bà cụ đó quá vui mừng, trực tiếp hỏi Lâm Thanh Diện muốn bao nhiêu tiền, Lâm Thanh Diện cũng không cần nhiều, anh nói thẳng: “Bệnh này cũng không phải là quá lợi hại, năm trăm kim tệ là được rồi.”

Trước đó trị bệnh cho ông Đổng, Lâm Thanh Diện lấy của ông ta chín triệu, đó là bởi vì linh khí của mình bị tiêu hao không ít, mỗi người thu số tiền khác nhau, đây cũng là chuyện bình thường.

Cháu trai của bà cụ sùng bái nhìn Lâm Thanh Diện, trực tiếp đi đến trước mặt của Lâm Thanh Diện, hỏi: “Anh trai, nhận một cái cúi đầu của tôi đi, anh có thu nhận đồ đệ không vậy?”

Lâm Thanh Diện kinh ngạc nhìn chàng trai trẻ trước mắt, tuổi của cậu ta chắc là nhỏ hơn mình mấy tuổi, bất đắc dĩ nhìn cậu ta, nói: “Tôi không nhận đồ đệ đâu, hiện tại bà của cậu đã tốt rồi, cậu có thể dẫn bà ấy về nhà, chăm sóc cho bà ấy thật tốt.”

Nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, hiển nhiên là chàng trai trẻ tuổi có chút mất mát, lại hỏi Lâm Thanh Diện có thiếu công việc gì khác không, Thượng Quận Thiên Đô có không ít bác sĩ nhưng mà cho đến nay cũng không nhìn thấy ai lợi hại như Lâm Thanh Diện.

Nếu như Lâm Thanh Diện đồng ý, vậy thì chắc chắn có thể kiếm không ít tiền.

Trong lòng của Lâm Thanh Diện đã sớm có dự định, bản thân mình muốn kiếm tiền, tự mình mở một phòng khám chắc chắn sẽ có không ít người tới.

Về phần chuyện tiền bạc cũng không cần phải lo lắng, con người chính là như vậy, chỉ cần bạn có danh tiếng, thế thì tiền đương gì sẽ đến tay.

Lâm Thanh Diện uyển chuyển từ chối chàng trai trẻ tuổi, chàng trai trẻ tuổi giống như là cứ tập trung vào Lâm Thanh Diện, anh ta cứ luôn cảm thấy Lâm Thanh Diện không giống như là người bình thường, anh ta đọc sách không được, tu hành lại càng không được, nhưng mà nếu như có thể học một thứ gì đó ở bên người Lâm Thanh Diện, vậy cũng sẽ không bị ba mẹ trách mắng.

Nghĩ như vậy, anh ta trực tiếp đưa bà nội của mình về nhà, Lâm Thanh Diện trở về khách sạn, mà ông Đổng thì mời Lâm Thanh Diện đến nhà ông ta.

Lâm Thanh Diện ra ngoài chỉ dạo chơi, nhìn đồng hồ, bây giờ trở về chắc là đã đến thời gian ăn cơm, nếu như Hứa Bích Hoài không thấy mình thì chắc chắn sẽ nôn nóng.

Anh đi thẳng về phía khách sạn, nhìn thấy Lục Hân cũng đang ở đây, Lục Hân có vẻ như rất vui, không giống như bộ dạng của ngày hôm qua.

Nhìn thấy Lâm Thanh Diện trở về, Lục Hân trực tiếp đứng ở bên cạnh Hứa Bích Hoài, nói với Lâm Thanh Diện: “Về rồi kìa, Lâm Thanh Diện, anh ngồi kế chị đi.”

“Từ lúc nào mà quan hệ của hai người lại thân mật như vậy, tôi lại không biết đó, đều xưng hô chị em với nhau?”

Lâm Thanh Diện trêu chọc cười một tiếng, Lục Hân trực tiếp nói: “Đương nhiên là phải tốt hơn anh rồi, chị Hoài là người tốt như thế, tôi gọi một tiếng chị tôi cũng không chịu thiệt thòi.”

Lâm Thanh Diện cau mày, chẳng lẽ mình là người kém cỏi lắm hả, anh trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hứa Bích Hoài, cũng ăn với mọi người.

Câu Lân ngồi ở trong góc bên cạnh, nó không quen ăn đồ vật của người, nó đều ăn thịt sống, đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện nói với Lâm Thanh Diện: “Chủ nhân, tôi phải đi ra ngoài một chuyến, ngài không cần phải lo lắng cho tôi đâu.”

“Đi làm cái gì?”

Lâm Thanh Diện nhíu mày, cũng lo lắng cho sự an toàn của Câu Lân, cho dù bản lĩnh của Câu Lân có tốt đi nữa nhưng mà đây là đang ở trong thành Thượng Quận Thiên Đô, gặp phải nguy hiểm là chuyện rất bình thường.

Câu Lân nhìn bọn người Lâm Thanh Diện ăn đồ ăn, Mạc Niệm ở bên cạnh nhắc nhở nói: “Đương nhiên là Câu Lân người ta phải ra ngoài tìm thức ăn rồi, nó không thích đồ ăn của chúng ta, với lại chẳng đủ để cho người ta rét kẻ răng.”

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.