Rể Quý Trời Cho

Chương 1687



CHƯƠNG 1687: MỜI NGƯỜI GIÚP ĐỠ

Lâm Thanh Diện rất bất lực, lẽ nào thật sự chỉ có đi tìm Triệu Tuấn tới mới có cách sao?

Không được, chuyện này không thể đi tìm Triệu Tuấn, tất cả đáp án đều ở Thượng Quận Thiên Đô, Triệu Tuấn không thể cứ giúp anh mãi được, anh ta còn có chuyện của mình phải làm, với cả, anh trước giờ làm việc, độc lập quen rồi.

Lâm Thanh Diện tin, bản thân nhất định có thể giải quyết chuyện này.

Lâm Thanh Diện nghĩ trong lòng, Câu Lân luôn ở bên cạnh đợi Lâm Thanh Diện, bất tri bất giác trời đã sáng rồi.

Lâm Thanh Diện đứng dậy, nói: “Chúng ta không thể ở lại đây nữa, bắt buộc phải nhanh chóng quay về, thời gian ở đây lâu rồi, nơi này chắc chắn sẽ có người tới.”

Câu Lân gật đầu, thật ra Câu Lân lo lắng trong lòng, vừa rồi Câu Lân và Lâm Thanh Diện đối phó với tên kia, nếu như tên đó tìm người trả thù, sẽ mang tới phiền phức cho bọn họ.

Bản thân bên này vốn không phải là người của Thành Trung Tâm, những người đó nếu như tìm tới, trong chốc lát vẫn chưa có cách đối phó.

Lâm Thanh Diện bọn họ chuẩn bị đi ra, mặt trời đã dần ló rạng trên bầu trời, ánh sáng đỏ chiếu xuống xung quanh.

Vẫn là giống như khi Lâm Thanh Diện trước khi tới, có cầu vồng ở bên cạnh mặt trời, khiến nơi tu luyện phủ lên màu sắc vô cùng bổ mắt.

Bọn họ còn chưa có đi ra, khi tới cổng của Thành Trung Tâm phát hiện có người cản ở bên cửa kia, Lâm Thanh Diện nhíu mày, nhớ tới chuyện trước đó.

Câu Lân và Lâm Thanh Diện đi cùng nhau, Lâm Thanh Diện cản lại: “Chuyện gì vậy, ta tới xem thử trước rồi nói, người đợi ở đây.”

Câu Lân ở một góc đợi Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nhíu mày đi tới cổng thành, lịch sự hỏi thủ vệ: “Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao hạn chế người xuất hành.”

“Công tử của nhà Âu Dương bị người ta làm bị thương, trước khi chưa tìm được người đó, cổng thành này tự nhiên không thể mở ra.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, không có hỏi tiếp nữa, công tử của nhà Âu Dương, tám chín phần mười chính là tên gặp phải anh và Câu Lân tối qua.

Rõ ràng là tên đó tự mình làm điều ác, bây giờ còn muốn tìm người ta gây phiền phức.

Thành Trung Tâm này thật sự là khá loạn, có điều như này dường như không thể giải quyết vấn đề, từ trong giọng điệu của Thủ vệ có thể biết, thân phận của nhà Âu Dương ở đây chắc chắn không tầm thường, nếu không sẽ không làm to chuyện như vậy.

Lâm Thanh Diện cười nói: “Công tử của nhà Âu Dương sao lại có người dám xuống tay cơ chứ, người này cũng quá không biết sống chết rồi.”

Thủ vệ đó nhìn Lâm Thanh Diện hai cái, nhíu mày hỏi: “Anh là ai, sao chưa từng gặp anh?”

Thủ vệ ở bên cạnh Lâm Thanh Diện không có nhìn thấy chó, lời mà Âu Dương công tử kia nói rất rõ, một người một chó làm anh ta bị thương.

“Tôi là ở bên ngoài, chẳng qua là bạn với Liễu công tử, cậu ta mời tôi vào, nói muốn đưa tôi ra ngoài, tôi đã từ chối, tóm lại có chuyện gì không tốt đều làm làm phiền Liễu công tử.”

Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói là Liễu công tử, thủ vệ đó vội vàng hỏi: “Liễu công tử mà anh nói sẽ không phải là Liễu Lâm thiếu gia chứ?”

“Không sai, chính là người này, có điều các anh làm việc có cái khó của mình, tôi cũng không cưỡng cầu, tôi đi tìm Liễu công tử, bây giờ tới phủ đợi, đợi chuyện này trôi qua rồi nói tiếp chuyện đi ra ngoài.”

Lâm Thanh Diện vốn cho rằng, bản thân nói như vậy, thủ vệ này sẽ phá lạ, không ngờ thủ vệ này lộ ra một vẻ mặt khó xử, nói: “Công tử, không phải là chúng tôi không muốn, Âu Dương công tử này trước giờ ngang ngược thành quen, chúng tôi ngược lại bất mãn đối với anh ta, nhưng không dám ra tay, cũng không biết vị hiệp sĩ nào thu thập anh ta một phen, thay mọi người trút giận, nhưng chuyện của nhà Âu Dương chúng tôi không dám nhúng tay quá.”

Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mỉm cười: “Không sao, tôi ở đây chẳng qua chỉ là đợi thêm lát nữa, hy vọng các anh có thể nhanh chóng tìm được hung thủ làm hại Âu Dương công tử, như thế cũng có thể khôi phục trình tự bình thường.”

Lâm Thanh Diện ngoài mặt rất thản nhiên, nhưng có hơi lo lắng cho Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài không biết chuyện của trong này, chắc sẽ lo lắng, anh cũng gửi được tin tức ra ngoài.

Bây giờ không thể đi tìm Liễu Lâm, thái độ của Liễu Sơn Thanh đối với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện không biết, nếu đi tìm Liễu Lâm, vừa hay gặp phải Liễu Sơn Thanh, Liễu Sơn Thanh chưa chắc sẽ vì anh mà đắc tội với nhà Âu Dương.

Nhìn ngọc bội, nghĩ tới Lăng Ngọc, ở chỗ cô nàng Lăng Ngọc kia, Lăng Ngọc sẽ không từ giúp đỡ.

Lâm Thanh Diện đi tới góc tường, mang Câu Lân đi về phía nhà của Lăng Ngọc.

Câu Lân nói: “Chủ nhân, nếu liên lụy tới người khác thì phải làm sao?”

“Đều là người của Thiên Giới, nhà Âu Dương sẽ không tìm từng hộ gia đình một, huống chi bây giờ ta không có chỗ để đi rồi, tới chỗ của Lăng Ngọc cô nương, con người của cô nương đó không tồi, sẽ giúp đỡ.”

Lâm Thanh Diện biết khả năng sẽ liên lụy tới Lăng Ngọc, nhưng thân phận của anh không thể bị lộ được.

Lăng Ngọc nghe thấy có người gõ cửa, vội đi ra mở cửa, nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì có hơi bất ngờ.

Sau đó vội vàng mở cửa cho Lâm Thanh Diện, nói: “Công tử, vào trong nói chuyện.”

Thấy Câu Lân ở bên cạnh Lâm Thanh Diện thì cô ta biết Lâm Thanh Diện chính là người đó, có điều không hề kiêng kỵ.

Lâm Thanh Diện nói xin lỗi: “Chuyện này khả năng sẽ liên lụy tới cô, huống chi, một người đàn ông như tôi, ở nhà của một cô nương, liệu có tạo thành ảnh hưởng đối với danh tiếng của cô nương hay không?”

“Không nhiều chuyện như vậy, cây ngay không sợ chết đứng, anh đi vào trước đi.” Lăng Ngọc giục Lâm Thanh Diện, ánh mắt nhìn xung quanh, không phát hiện có ai ở xung quanh nhìn.

Cô ta sắp xếp Lâm Thanh Diện bọn họ ở phòng cho khách, nói với Lâm Thanh Diện: “Anh yên tâm đợi ở đây, bọn họ không dám tới nhà tôi đâu, chỉ là công tử sao lại đắc tội với tên ác bá của nhà Âu Dương đó vậy?”

Lâm Thanh Diện bất lực, sau đó nói một lượt đầu đuôi sự việc ra, Lăng Ngọc cứ nói tên Âu Dương đó thật sự đáng chết.

Bình thường lêu lổng không chịu học hành chỉ biết bắt nạt người yếu thế, bây giờ xem như để anh ta nhớ kỹ bài học này.

Lâm Thanh Diện tò mò hỏi Lăng Ngọc: “Cô nương không sợ tôi liên lụy sao?”

“Công tử là người hành hiệp trượng nghĩa, tôi sao lại sợ bị liên lụy chứ, nếu như tôi có bản lĩnh, tôi cũng ra ngoài, khiến tên ác bá đó nhớ cho kỹ, nhưng bây giờ công tử đã trút giận rồi, cũng khiến tôi thoải mái trong lòng.

Lâm Thanh Diện nghe thấy lời của Lăng Ngọc, mỉm cười nhàn nhạt, biết rõ mình không thể ở đây, nói với Lăng Ngọc: “Cô nương, không nói nhiều như vậy nữa, cô tới Liễu phủ tìm Liễu công tử, nói tôi ở chỗ của cô, cậu ta sẽ nghĩ cách.”

Lâm Thanh Diện biết, người duy nhất hiện nay anh có thể cầu giúp đỡ chỉ có Liễu Lâm rồi.

Liễu Lâm vừa nhìn là biết người nghĩa khí, biết Lâm Thanh Diện gặp khó, tự nhiên sẽ giúp.

Lăng Ngọc biết Lâm Thanh Diện là sợ liên lụy tới cô, cho dù cô ta giữ, Lâm Thanh Diện cũng chưa chắc sẽ ở lại, chỉ có thể gật đầu đáp ứng Lâm Thanh Diện.

Trong nhà Liễu Lâm, Liễu Sơn Thanh không muốn Liễu Lâm ra khỏi cửa, nhưng nhìn thấy Lăng Ngọc tới thì mỉm cười không khép được miệng.

Lăng Ngọc nói lâu rồi không có tới nhà họ Liễu hơi, bây giờ tới rồi, có thể tới hậu hoa viên đi dạo.

Lập tức có người làm dẫn cô ta tới, phòng của Liễu Lâm ở bên cạnh hậu hoa viên, tới hậu hoa viên không có nhìn thấy Liễu Lâm, Lăng Ngọc tò mò hỏi hạ nhân ở bên cạnh, hỏi: “Sao lại không thấy Liễu thiếu gia?”

“Tộc trưởng không cho phép thiếu chủ ra khỏi cửa, nói thiếu chủ ngày ngày không lo chuyện chính sự, chỉ biết gây chuyện, bắt cậu ấy đóng cửa suy ngẫm rồi.”

Hạ nhân lịch sự nói với Lăng Ngọc, Lăng Ngọc mày liễu hơi nhíu lại, nói: “Như vậy vừa hay, tôi đi xem cậu ấy, bình thường đều không có rảnh, bác Liễu lần này là cứng rắn muốn khống chế người rồi sao?”

Lăng Ngọc nói rồi thì đi về phía phòng của Liễu Lâm, hạ nhân đi theo ở một bên, Liễu Lâm nghe thấy có người, vui mừng nói: “Chị Lăng Ngọc, là chị tới rồi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.