Rể Quý Trời Cho

Chương 1701



CHƯƠNG 1701: NGU DỐT CHẬM CHẠP

Triệu Tuấn là người thông minh như thế nào chứ, Lâm Thanh Diện muốn ra tay, cho dù anh ta có là thành chủ, thì loại chuyện này cũng không tiện nhúng tay.

Một câu nói, loại chuyện này là chuyện riêng của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện người ta đã hỏi qua mình, là đã cho mình sự tôn trọng cực lớn, anh ta cũng không tiện ngăn cản Lâm Thanh Diện làm gì.

Tiền Kỳ bản thân ông ta đã quen thói ác, nếu như mình nói giúp cho Tiền Kỳ thì đó chính là đang nói Lâm Thanh Diện làm không đúng.

Lợi ích duy nhất của Tiền Kỳ chính là đã sinh một người con trai tâm từ mền lòng, tuy ăn chơi đàn điếng, nhưng tốt xấu không có làm chuyện gì thương thiên hại lý.

Còn một nguyên nhân quan trọng đó là mối quan hệ của Tiền Ngũ và Vương Phi Dương, giữa Vương Phi Dương và Lâm Thanh Diện lại giống như là anh em vậy.

Mấy quan hệ này móc xích vào nhau, người có liên quan không ít, bởi vì loại chuyện này đã khiến mối quan hệ của mọi người trở nên xấu đi một cách không đáng.

Không đợi Lâm Thanh Diện ra tay, bên nhà họ Tiền đã không đợi được nữa rồi……

Tiền Kỳ ngồi ở giữa chính đường, ném mạnh ly trà xuống đất, nói: “Loại chuyện này mà cũng làm không xong, tôi còn giữ cậu làm gì nữa, thằng nhóc thối Lâm Thanh Diện đó, không ngờ bản lĩnh cũng lớn thật.”

Tiền Kỳ nộ khí hừng hực, ly trà bị ném tan nát, nhắc đến Lâm Thanh Diện, giống như là cái xương cá mắc ở trong cổ họng vậy, không nuốt xuống được mà cũng lấy ra không xong, nhắc đến anh thì cả người lại tức giận.

Thủ hạ ở bên cạnh cẩn thận dè dặt, sợ câu nói nào đó sẽ chọc giận Tiền Kỳ, Tiền Kỳ hỷ nộ vô thường, rất khó đối phó, đặc biệt là sau khi không còn tu vi nữa, sau đó một thời gian, sau khi Vương Quyền chiến bại, Triệu Tuấn lên làm thành chủ, nhà họ Tiền ngoại trừ không còn được phong quang như trước ra, thì những cái khác đều không có thay đổi gì lớn.

Không bắt được Hứa Bích Hoài thì cũng thôi đi, Hồng Linh còn phản bội ông ta.

Ông ta không ngờ Hồng Linh sẽ được Lâm Thanh Diện cứu đi, miệng tuy rất không vui, nhưng trong lòng vẫn rất khâm phục Lâm Thanh Diện, tên Lâm Thanh Diện này có thể đại độ với kẻ thù của mình như vậy, loại chuyện này mà là người bình thường thì căn bản sẽ không làm được, rất là khó.

“Gia chủ, bây giờ chúng ta chỉ có thể ngồi yên đợi chết thôi sao?” Thanh âm của tên thuộc hạ đó như xen kẽ một tia bất lực: “Bây giờ chúng ta thu tay lại, có thể Lâm Thanh Diện sẽ không so đo với chúng ta.”

Tiền Kỳ tức giận quát: “Tên vô dụng này, cậu tưởng chúng ta không ra tay, thì Lâm Thanh Diện sẽ bỏ qua cho chúng ta sao, cậu cũng quá xem thường Lâm Thanh Diện rồi đó, Lâm Thanh Diện là người thế nào, nhất định sẽ tới thôi.”

Tiền Kỳ nói xong, đứng dậy, hai tay chắp sau lưng mà đi qua đi lại, trong lòng cầu nguyện Hứa Bích Hoài đừng có xảy ra chuyện gì.

Lần này thật đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc, chuyện không thành thì cũng thôi đi, thế mà còn đánh rắn động cỏ nữa.

Muốn lấy được bí tịch từ trên người Lâm Thanh Diện càng thêm khó, lần này Lâm Thanh Diện nhất định đã có chuẩn bị rồi.

Trong lòng Tiền Kỳ ngũ vị tạp trần, ông ta không biết tâm tư của Lâm Thanh Diện, không đoán được, ông ta đã có lời để chặn miệng Lâm Thanh Diện lại rồi, luôn mồm khẳng định việc mang ý hận muốn báo thù cũng là chuyện hợp lý thôi, như vậy cũng sẽ không khiến Lâm Thanh Diện di chuyển sự chú ý lên quyển bí tịch.

Chỉ cần trong tay có bí tịch, thì cái gì cũng có, luyện thành công công pháp trong bí tịch rồi, giết 10 tên Lâm Thanh Diện cũng không là gì.

Chuyến này Vương Quyền xuất hiện, khiến ông ta biết được sự tồn tại của bí tịch, cần phải không tiếc mọi trả giá để lấy được bí tịch vào trong tay, tu vi bị huỷ hoàn toàn, bắt đầu lại sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Thuộc hạ đó đứng ở bên dưới của Tiền Kỳ, không dám thở mạnh, Tiền Kỳ hỏi: “Biết Hồng Linh đang ở đâu không?”

“Tuy được Lâm Thanh Diện cứu rồi, nhưng không có ở cùng Lâm Thanh Diện, người phụ nữ bên cạnh Lâm Thanh Diện kia là vợ của hắn.”

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ở trong lâu đài, mọi người đều biết, chỉ cần nhìn thấy Lâm Thanh Diện và một người phụ nữ đi ra ngoài, người phụ nữ đó giống Hồng Linh y như đúc, thì liền biết đó là Hứa Bích Hoài.

Tiền Kỳ hung hăng đấm một quyền lên bàn, ra lệnh cho thuộc hạ, có đào ba tấc đất lên cũng phải tìm được Hồng Linh, người phản bội ông ta đều không có kết cục tốt.

Hồng Linh là một cô gái vẫn chưa có tu vi gì, muốn đối phó với Hồng Linh thì không khó, dù có thông minh đến thế nào, thì rơi vào trong tay mình, trực tiếp lấy tính mạng của cô ta, sự thông minh của cô ta cũng không còn đất để dụng võ nữa.

Lâm Thanh Diện đi đến Tiền phủ, Tiền Kỳ biết Lâm Thanh Diện sẽ tới, sớm đã đợi ở bên trong sảnh chính rồi, nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi tới, cười lạnh: “Cậu đến để kiếm chuyện với tôi sao?”

“Tôi biết, ông hận tôi đã huỷ tu vi của ông, nhưng đó đối với ông là chuyện tốt, ông bị tà khí nhập vào người, nếu như tôi không làm như vậy, thì chỉ sợ tính mạng của ông sẽ khó giữ, ông muốn báo thù tôi, cho nên bắt vợ của tôi, đúng chứ?”

Lý do đơn giản, không phức tạp một chút nào, nhưng Tiền Kỳ lại nhất thời không nói được gì, thái độ của Lâm Thanh Diện khiến ông ta không biết nên nói gì cho tốt nữa.

Ông ta tưởng thái độ của Lâm Thanh Diện sẽ rất tệ, thậm chí sẽ giết ông ta, tại sao lại không giống như ông ta tưởng tượng chứ?

Lâm Thanh Diện không có sự mềm lòng của phụ nữ, làm như vậy thì chỉ có một mục đích, muốn biết Tiền Kỳ nghĩ gì trong lòng, thì thái độ cứng rắn ở trong miệng anh sẽ không có được bất kỳ thông tin có lợi nào.

Thái độ của Lâm Thanh Diện như vậy, Tiền Kỳ cảm thấy, cho dù có giấu diếm gì thì cũng vô ích, bèn không cam tâm mà nói: “Tu vi chính là mạng sống, cậu đã phế tôi, thì chi bằng giết luôn tôi, nếu như không giết tôi thì phải nghĩ cách bồi thường cho tôi, sự xuất hiện của cậu khiến tôi nhận phải sự sỉ nhục mà cả đời này chưa bao giờ phải chịu qua, cậu kêu tôi làm sao mà tha cho cậu đây?”

Lâm Thanh Diện lộ ra sự điềm nhiên như không ở trên mặt, trong lòng nghĩ, ông ta làm ác đa đoan, chuyện mình làm cũng chỉ là thay trời hành đạo, thật muốn xem thử ông ta có tâm tư gì.

Nếu như ông ta một lòng muốn giết mình, thì muốn phế ông ta, chi bằng phế triệt để một chút tốt hơn.

“Ồ, nghe ông nói như vậy, ông nói xem ý kiến của ông đi, ông hy vọng tôi bồi thường thế nào, nếu như không quá đáng quá thì tôi cũng không có ý kiến gì.”

Lâm Thanh Diện nhìn Tiền Kỳ với vẻ hàm ý sâu xa, Tiền Kỳ cười lạnh: “Cậu tưởng tôi sẽ tin cậu sao, bề ngoài là người nghĩa hiệp, dụ dỗ người khác được, chứ không lẽ còn dụ được tôi?”

“Không sai, tôi không phải người nghĩa hiệp, ông đã động tới người tôi quan tâm nhất, có phải tôi cũng phải có qua có lại không?

Con trai Tiền Ngũ của ông sắp về rồi đúng không, tôi thấy thằng nhóc đó một ngày chả làm chính sự gì, không có tiền đồ gì, sống cũng là lãng phí không khí thôi, giết ông, để tránh quá hời cho ông, chỉ có khiến ông nhìn người thân cận nhất bị người ta siết cổ, ông mới có thể hiểu tất cả những cảm giác mà tôi đã chịu thôi.”

Lâm Thanh Diện nói xong thì chuẩn bị rời đi, Tiền Kỳ vỗ vỗ tay, mấy người áo đen từ bốn phương tám hướng liền vây đến.

Hiển nhiên, đây chính là sự chuẩn bị từ trước.

Trong tay bọn họ cầm kiếm dài, từng bước từng bước tiến gần Lâm Thanh Diện, hình thành một trận thế bao vây, Lâm Thanh Diện cười lạnh: “Chuyện gì đây? Tiền Kỳ, ông còn không phải là đối thủ của tôi, hà tất phải để mấy thuộc hạ của ông nạp mạng chứ?”

Tiền Kỳ không muốn thua thảm như vậy, thua một tên nhóc lông cánh chưa mọc đủ chính là điểm nhơ trong cuộc đời ông ta.

“Lâm Thanh Diện, cậu có ngon thì giết tôi đi, cậu không dám, cậu sợ bị người ngoài chỉ trích, ở thành Tiên Linh, danh tiếng cậu không tệ, nhưng nếu như hôm nay cậu giết tôi, thì cậu không còn giả vờ làm người tốt được nữa rồi, tôi là một ông già không có tu vi, có thể làm gì cậu chứ?”

Tiền Kỳ từ từ đứng dậy, nói rất đắc ý, danh tiếng tốt xấu của một người, có ảnh hưởng rất lớn đến con đường sau này của người đó, Lâm Thanh Diện suốt đường đi tới, khó lắm mới nhận được sự ủng hộ và yêu mến của người khác, nhất định sẽ không mong có bất kỳ lời nói gì bất lợi với anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.