Rể Quý Trời Cho

Chương 1702



CHƯƠNG 1702: BỒI THƯỜNG TỔN THẤT TINH THẦN

Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy chuyện này khá hiếm lạ, anh làm việc, chưa từng quan tâm bên ngoài sẽ nói thế nào.

Nếu như để ý đến lời người khác nói như vậy thì cũng đã không đi được đến hôm nay rồi.

Không khỏi cảm thấy buồn cười: “Tôi làm việc, chưa từng quan tâm đến lời nói bên ngoài, Tiền Kỳ, nếu như ông còn tự mình biết mình thì kêu mấy người của ông lui xuống đi, tội nghiệt của ông nặng nề, tôi không so đo với ông, ông cũng đừng có mà được nước làm tới.”

Tiền Kỳ hạ mệnh lệnh với thuộc hạ của ông ta: “Hôm nay nếu như các người chết ở đây, thì tôi sẽ cho người nhà của các người một khoản đền bù hậu hĩnh, nếu ai giết được tên nhóc này, thì tôi sẽ có trọng thưởng khác, giết cậu ta cho tôi, tôi không tin, cậu ta có ba đầu sáu tay.”

Tu vi của mấy người này đã đến nội kình, có thể lấy làm của mình, nhìn mấy người này, sờ sờ mũi, nói: “Các người khá là trung thành đó, biết rõ là chỉ có con đường chết, mà còn không hề do dự hiến mạng cho Tiền Kỳ, chi bằng như vậy, các người theo tôi, Tiền Kỳ cho các người bao nhiêu tiền, tôi cho các người gấp đôi, các người hiến mạng cho tôi.”

Điều này đối với Tiền Kỳ mà nói chính là một sự sỉ nhục trắng trợn, mấy người đều tưởng rằng, Lâm Thanh Diện chẳng qua chỉ được người ta thần hoá lên thôi, vốn không có lợi hại như vậy.

Bây giờ nhìn thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của anh, càng thêm chứng minh sự suy đoán trong lòng.

Tiền Kỳ hận Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nói muốn giết Tiền Ngũ, nói như vậy thì mình cũng không thể dễ dàng tha cho Lâm Thanh Diện được.

Cho dù có chết, cũng phải khiến Lâm Thanh Diện thân bại danh liệt.

Tiền Kỳ rất rõ, mấy người này đều là nạp mạng, ngay cả ông ta cũng còn không phải đối thủ của Lâm Thanh Diện, thì mấy tên thuộc hạ đứng trước mặt Lâm Thanh Diện này, càng không đủ cho Lâm Thanh Diện tung mấy chiêu nữa.

Mấy người này ngó lơ lời nói của Lâm Thanh Diện, cầm tiền của người ta, tiêu diệt hậu hoạ cho người ta, sẽ không vì dăm ba câu của Lâm Thanh Diện mà bị tẩy não đâu.

Một cây kiếm đâm về phía Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nhảy lên không, đứng trên lưỡi kiếm, hai tay khoanh trước ngực, bất lực mà cười một cái: “Tu vi của các người, có phấn đấu thêm 20 năm nữa thì cũng không phải đối thủ của tôi đâu.”

Mấy người này giống như là bị sỉ nhục cực lớn, lùi về sau 2 bước, rút kiếm lại, Lâm Thanh Diện nhảy xuống đất lại.

Mấy người vội vàng hình thành trận pháp, Lâm Thanh Diện không hiểu lắm, nhưng dù trận pháp có tốt đến mấy cũng không thể bù đắp cho việc tu vi không đủ.

Mấy người này đều là tu vi nội kình, so với tu vi thánh cảnh của Lâm Thanh Diện, còn kém rất xa.

Lâm Thanh Diện nói nghiêm túc, nhưng bọn họ lại tưởng Lâm Thanh Diện đang đùa, điều này khiến Lâm Thanh Diện vô cùng bất lực.

Nhưng nói bọn họ trung thành, muốn bọn họ phản bội chủ nhân của mình để đầu quân cho mình, thì điều này thật sự làm khó người ta rồi.

Lâm Thanh Diện từ đầu đến cuối đều không có đánh trả, anh cho rằng, nếu mấy người này cuối cùng chịu cống hiến sức lực cho anh, Hứa Bích Hoài cũng là nội kình, anh có thể giúp bọn họ nâng cao tu vi.

Ở thiên giới này anh thiếu nhất là người giúp đỡ, không có người giúp đỡ thì cũng đồng nghĩ với việc một thân chiến đấu.

Bọn người Dao Trì và Vong Trần, một lòng một dạ giúp đỡ Lâm Thanh Diện, nếu như bên cạnh có thêm mấy người thì đối với Lâm Thanh Diện mà nói, trăm lợi chứ không có hại.

Chỉ là bọn họ một lòng trung thành với Tiền Kỳ, chuyện này muốn làm thì không dễ.

Lâm Thanh Diện nhìn về phía Tiền Kỳ, ánh mắt Tiền Kỳ lộ ra ánh sáng dữ, hệt như con sói đói trong núi sâu, hận không thể bổ nhào trực tiếp xé xác Lâm Thanh Diện.

“Giết cậu ta, giết cậu ta cho tôi, sao các người lại vô dụng như vậy?”

Tiền Kỳ tức đến giậm giậm chân, miệng lầm bà lầm bầm…… Mấy người đánh vài hiệp, mệt đến vả mồ hôi, mà Lâm Thanh Diện ở bên này bắt đầu phản kích, tốc độ của anh cực nhanh, xuyên qua giữa mấy người này.

Như ảnh như gió, di chuyển nhẹ nhàng như quỷ mị.

Đi khắp một vòng, mấy người này lập tức không nhúc nhích được nữa, kinh ngạc mà nhìn Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện ra tay thế nào, bọn họ thậm chí còn chả nhìn thấy nữa.

Chưa từng nhìn thấy qua còn có cao thủ như vậy, mấy người này dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn Lâm Thanh Diện, bộ dạng không dám tin.

Cao thủ chân chính của thành Tiên Linh, bọn họ chưa được gặp qua mấy người, danh tiếng của Lâm Thanh Diện truyền đi xa như vậy, bọn họ cũng có nghe nói đến, nhưng chưa từng gặp được người thật.

Nhà họ Tiền gia lớn nghiệp lớn, sau khi sóng gió của Vương Quyền qua đi, thì mấy người bọn họ được Tiền Kỳ thuê đến, nói là để trông nhà, nhưng kỳ thực là làm sát thủ tiêu diệt những kẻ đối nghịch với ông ta, làm thoả mãn mục đích của Tiền Kỳ.

Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, trực tiếp chạy vào căn nhà này.

Nghe thấy bên này có tiếng đao kiếm, Tiền Ngũ vội vàng đi tới, anh ta chỉ có Tiền Kỳ là người thân duy nhất, không thể để xảy ra chuyện gì được.

Nhìn thấy Lâm Thanh Diện và đám sát thủ mà Tiền Kỳ nuôi, Tiền Ngũ liền hiểu rồi.

Thấy Tiền Ngũ đi vào, Tiền Kỳ hoảng loạn, mới giây trước đó Lâm Thanh Diện còn nói muốn đối phó Tiền Ngũ, lúc này Tiền Ngũ lại đến.

“Chuyện gì vậy, cha?” Tiền Ngũ nhìn mấy tên sát thủ đó, cơ thể mềm nhũn.

“Con về đây làm gì?” Tiền Kỳ siết chặt ấm trà, đôi mắt trợn tròn tức giận, ném mạnh về phía Tiền Ngũ, không nghiêng không lệch mà trúng ngay trán.

Ngay lập tức, dòng máu đỏ tươi men theo vầng trán chảy xuống, Tiền Ngũ sờ sờ trán, không hiểu mà nói: “Cha, cha bị ma nhập rồi sao, không thể an phận, sống tốt qua ngày ư?”

Lâm Thanh Diện ho khan hai tiếng, nói: “Không cần diễn kịch cho tôi xem đâu, tôi sẽ không bị gạt.”

Chuyện gì phải ra chuyện đó, muốn mấy tên thuộc hạ của Tiền Kỳ là một chuyện, nhưng báo thù cho vợ lại là một chuyện khác, Tiền Kỳ không chịu cho một lời giải thích, Lâm Thanh Diện tuyệt đối không để yên.

Nhanh chóng di chuyển đến chiếc bàn mà Tiền Kỳ để trà, hàm ý sâu xa mà nói: “Tiền phủ nhà ông còn có không ít tài sản, vợ tôi bị ông làm kinh sợ, muốn nhà ông bồi thường chút phí tổn thất tinh thần, cái này không có quá đáng chứ?”

Lúc nói chuyện, ánh mắt đặt lên người Tiền Ngũ, Tiền Kỳ một tay chống trên bàn, một tay siết chặt nắm đấm, khớp xương trắng bệch.

Tiền Ngũ chính là cái thóp trong tay Lâm Thanh Diện, Tiền Kỳ không có chỗ để lựa chọn.

“Cậu muốn bao nhiêu?” Thanh âm như được nghiến ra từ trong kẽ răng: “Chỉ cần cậu không đánh chủ ý đến Ngũ Nhi của tôi thì bao nhiêu tiền tôi cũng cho cậu hết.”

“Hai trăm vạn kim tệ, cộng thêm một người phụ nữ và mấy thuộc hạ này của ông.” Thanh âm của Lâm Thanh Diện không lớn, vừa vặn để Tiền Kỳ có thể nghe thấy.

“Hai trăm vạn, sao cậu không đi ăn cướp đi?” Tiền Kỳ buột miệng nói ra, suýt nữa đã văng lời tục tĩu: “Tôi không lấy ra được nhiều như vậy, còn người phụ nữ mà cậu nói, là Hồng Linh đúng không?”

Lâm Thanh Diện cười lạnh: “Nếu ông đã không lấy ra được thì phải cẩn thận, vì bất kỳ lúc nào cũng có thể gom xác cho con trai ông đó, loại chuyện này, tôi không cần phải đích thân động tay, ông là người thông minh, biết tôi đang nói gì mà.”

Tiền Kỳ hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở ra một nụ cười, còn xấu hơn là khóc nữa. Ông ta nhìn đám đàn ông bị điểm huyệt đứng yên kia, nói: “Điều kiện mà cậu nói tôi đều đồng ý, nhưng mấy thuộc hạ này của tôi có muốn theo cậu không thì tôi không làm chủ được, nếu đã nói có thể cho cậu thì sẽ không nuốt lời.”

Thanh âm vừa dứt, mấy tên bị điểm huyệt đó nhìn sang Lâm Thanh Diện với thần sắc phức tạp, hồi nãy Lâm Thanh Diện nói là hãy cống hiến sức lực cho anh, còn cứ tưởng Lâm Thanh Diện là đang đùa cợt, bây giờ xem ra bọn họ đã suy nghĩ quá nông cạn rồi.

“Chỉ cần không ở dưới tay ông là được, những chuyện còn lại không cần ông quan tâm.”

Lâm Thanh Diện đi về phía mấy hộ vệ đó, nói với bọn họ: “Chủ nhân của các người đã đồng ý bán các người cho tôi rồi, trung thành như các người, cũng nên đổi chủ nhân rồi đó.”

Bọn họ tổng cộng có 12 người, Lâm Thanh Diện chỉ cần tận tâm bồi dưỡng là có thể có một đội ngũ thuộc về mình, nhưng nhìn bọn họ hình như không được sẵn lòng cho lắm….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.