Rể Quý Trời Cho

Chương 1704



CHƯƠNG 1704: TÀ KHÔNG ÁP CHÍNH

Nhưng tất cả những thứ này đều phải có chủ nhân tâm ma mới được, đến lúc đi thành Tiên Linh một chuyến rồi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã nhiều tháng không đến thành Tiên Linh rồi, đúng lúc đi xem thử tình hình gần đây của Vương Phi Dương, nói thế nào thì cũng là đồ đệ của Diệp Phàm Trần, đã lâu không gặp, trong lòng ít nhiều cũng có chút nhớ.

Sờ sờ râu, nói với tiểu đồng tử: “Không sao, ta qua đó xem sao.”

Bên trong phòng luyện đan có một luồng sát khí rất lớn, khói đen ùn ùn vây xung quanh túi vải đựng tâm ma, ở miệng túi vải, khói đen càng nồng hơn.

Trước đó, bên trong phòng luyện đan tiên khí bao trùm, linh khí bức người, chỉ cần đi vào liền cảm thấy thần thanh khí sảng, vô cùng thoải mái.

Tình hình trước mắt là điều mà Diệp Phàm Trần chưa hề nghĩ đến qua, tiểu đồng tử nói: “Thực ra hai ngày trước thì đã có kỳ lạ rồi, chúng con vẫn có thể áp chế được, cho nên không có đi gọi trưởng lão.”

Thanh âm vừa dứt, cái túi vải đựng tâm ma đó liền nhảy ra, từ chậm đến nhanh, như muốn ra ngoài.

Diệp Phàm Trần tức giận quát, không ngờ ở bên trong phòng luyện đan, đã cho ngươi hấp thụ không ít linh khí, so với trước đây còn trưởng thành hơn. Không biết cảm ân, mà còn muốn ra đây, ta há có thể để ngươi như ý sao?”

Tay khẽ nhấc lên, một ánh sáng trắng mạnh mẽ chiếu rọi lên cái túi vải màu đen đó, Diệp Phàm Trần dùng hai phần công lực, chỉ thấy cái túi vải đó khẽ ngừng lại một hồi, Diệp Phàm Trần nhẩm thần chú ở trong miệng, cái túi vải đó mới hoàn toàn yên tĩnh lại, để lại chỗ cũ không hề nhúc nhích gì nữa.

Tiểu đồng tử theo ở bên Diệp Phàm Trần nhiều năm, chưa từng gặp qua cảnh tưởng như vậy, có chút kinh ngạc.

Khói đen bên trong phòng luyện đan từ từ tan đi, thay đổi thành linh khí của núi Kiếm Đãng, tiểu đồng tử đi mở cửa sổ xung quanh ra, thu dọn lại đan dược đã luyện xong.

Cửa sổ mở toang ra, tiên hạc bên ngoài đến ăn vụng, nhưng bây giờ sát khí vẫn chưa thể tiêu trừ được, phòng luyện đan thường ngày cũng sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn.

Diệp Phàm Trần dặn dò tiểu đồng tử đó, nói: “Ta ra ngoài một chuyến, ngươi hãy trông chừng kỹ cái túi vải này, ta đã tạm thời phong ấn nó lại, nếu như có gì bất thường thì bên ta cũng có thể cảm nhận được, sẽ mau chóng quay về, các người không được tự ra chủ trương, có biết chưa?”

“Chúng con nhất định sẽ làm theo lời dặn của người, sẽ không vượt qua quy củ đâu.”

Diệp Phàm Trần nhanh bước rời khỏi phòng luyện đan, đi về phía thành Tiên Linh, thời tiết bên ngoài núi Kiếm Đãng không tốt lắm, nhìn sắc trời, Lại nhìn tình hình bên thành Tiên Linh, so với trước đây thì thực sự đã tốt hơn rất nhiều, bất kể là hoàn cảnh, hay là nhân tình thì đều không phải là thứ mà thành Tiên Linh của trước đây có thể so sánh được, ngay cả Thượng Quận Thiên Đô cũng vậy.

Nói không chừng là còn không bằng nữa, tranh đấu của tà phái và chính phái, tuy không ra ngoài, nhưng Diệp Phàm Trần có thể chuẩn bị tốt.

Thượng Quận Thiên Đô có thể nói là đàn rồng không có đầu, một bên là tà phái, một bên là chính phái, không có chính chủ.

Mưa rơi chi chít, hoa cỏ lá cây đều long lanh những hạt sương, hai gia bộc ở trước cửa Vương phủ nhìn thấy Diệp Phàm Trần, thì vội vàng chào hỏi: “Sư phụ Diệp, mời ngài vào.”

Diệp Phàm Trần hỏi: “Cậu chủ nhà các người có ở nhà không?”

Gia bộc gật đầu, nói Diệp Phàm Trần đã rất lâu không tới thành Tiên Linh, không biết về chuyện của thành Tiên Linh, nhưng sự vụ của nhà họ Vương đa phần đều là do Vương Phi Dương xử lý, không có tự do như trước đây nữa.

Phần lớn thời gian đều ở trong phủ, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài đi xã giao, nhưng Lâm Thanh Diện đến thành Tiên Linh rồi, số lần ra ngoài càng nhiều hơn trước đây một chút.

Nghe nói Lâm Thanh Diện tới, Diệp Phàm Trần không kinh ngạc chút nào, Nặc Nặc không dễ cứu, Lâm Thanh Diện cần sự giúp đỡ của mọi người, đặc biệt là Triệu Tuấn, anh ta là người bạn mà Lâm Thanh Diện không thể đánh mất.

Vương Phi Dương biết Diệp Phàm Trần tới, không làm việc nữa mà trực tiếp xông đến sảnh chính.

Lần này đến đây không có báo trước gì cả, khiến người ta bất ngờ, ra khỏi phòng rẽ phải đi thẳng, rồi lại rẽ trái, đi vào sảnh chính.

Người làm đang bưng trà cho Diệp Phàm Trần, khói thơm nghi ngút.

Vừa đến cửa, liền vừa đi vừa hỏi: “Sư phụ, sao người lại tới, chả thông báo gì hết, có phải là gặp chuyện gì rồi không?”

Sau đó ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh Diệp Phàm Trần, đôi mắt nhìn Diệp Phàm Trần, hy vọng Diệp Phàm Trần có thể đến giúp anh ta thoát thân.

“Không có việc gì thì không dám đến làm phiền, đương nhiên là có chuyện rồi, nhưng nhiều tháng không gặp, thằng nhóc con này coi bộ chín chắn hơn rất nhiều, cảm giác quản lý nhà cửa như thế nào?” Nhìn Vương Phi Dương, như đã lớn hơn 10 tuổi so với trước đây vậy.

Không nói chuyện này còn được, hễ nói tới là Vương Phi Dương lại đầy khổ sở.

Khi Vương Kình Thiên nắm giữ quyền lực trong nhà, Vương Phi Dương đã nghĩ đến sẽ có một ngày, chuyện lớn chuyện bé gì ở trong nhà cũng sẽ do mình tự làm chủ rồi, cũng không cần chịu sự áp chế của Vương Kình Thiên nữa, nhưng mới có quản việc nhà không lâu, mà đã chán cuộc sống quản lý việc nhà này rồi.

Bất lực mà nói: “Cha con cũng dần lớn tuổi hơn rồi, bây giờ con muốn thoát thân cũng khó, sư phụ có cách giúp con một tay không?”

Hành động này của Vương Kình Thiên là vì tốt cho Vương Phi Dương, chuyện nhà người ta, Diệp Phàm Trần không tiện nhúng tay.

Chuyện tâm ma được giải quyết, cuộc sống của Vương Phi Dương mới có thể thật sự thái bình, bình bình an an mà sống.

Ở thành Tiên Linh này, trời cao Hoàng Đế xa, chính phái cũng được, tà phái cũng được, không xảy ra chuyện gì đặc biệt lớn thì sẽ không thu hút đến ánh mắt của người khác.

Lần trước nếu như không phải vì chuyện của hắc long đó thì Vương Quyền cũng sẽ không tới thành Tiên Linh, dù sao tình hình của thành Tiên Linh có khác biệt rất lớn với tình hình của Thương Quận Thiên Đô.

Diệp Phàm Trần nói chuyện tâm ma với Vương Phi Dương, Vương Phi Dương nghe thấy hai chữ tâm ma, trong lòng có ám ảnh rất lớn, suýt chút nữa đã bị tâm ma biến thành một ác ma rồi.

Muốn bỏ đi tâm ma, còn phải dựa vào sức ý chí của Vương Phi Dương, hễ là trong lòng có lòng tham muốn gì đó thì đều cực dễ bị tâm ma kiểm soát.

Bây giờ Vương Phi Dương một lòng hướng chính đạo, cho dù tâm ma có ở trên người anh ta thì ảnh hưởng cũng không lớn.

Nhắc đến tâm ma, anh ta không nói câu nào, có chút căng thẳng, anh ta và Lâm Thanh Diện tác chiến quen rồi, có sự giúp đỡ của Lâm Thanh Diện, anh ta mới có thể chiến thắng.

Diệp Phàm Trần thong thả uống một ngụm trà, Vương Phi Dương hỏi: “Sư phụ, con có thể kêu Lâm Thanh Diện đi cùng không?”

Thấy thần sắc căng thẳng của Vương Phi Dương, Diệp Phàm Trần thở dài một hơi: “Chuyện của mình thì tự mình giải quyết, không có Lâm Thanh Diện thì con không đi nữa sao, sợ cái gì, tất cả đã có sư phụ, không lẽ sẽ để con tẩu hoa nhập ma ư?”

Vương Phi Dương không nói gì, Diệp Phàm Trần lại hỏi: “Sao không thấy cha con đâu, tuy nhà không lo, nhưng không đến nỗi là chuyện gì cũng chả thèm hỏi đó chứ!”

Vương Phi Dương hồi thần lại, bảo hạ nhân đưa Diệp Phàm Trần đến thư phòng của Vương Kình Thiên, anh ta vội vàng đi tìm Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện học nhiều biết rộng, tâm ma của anh cũng không phải đã khống chế được rồi sao, có thể rút kinh nghiệm.

Nhưng Lâm Thanh Diện không có nhiều thời gian rảnh như vậy, bàn luận chuyện công pháp bên trong bí tịch với Vong Trần, sự si mê của Vong Trần đối với tu hành, ngồi xuống là có thể mấy ngày mấy đêm đều không nhúc nhích, sự thâm sâu trong công pháp của bí tịch, bọn họ mới tìm hiểu được đến sơ kỳ.

Bí tịch này được Triệu Tuấn chép lại từng ly từng tí, Lâm Thanh Diện cầm trong tay, lật từng trang từng trang, xem qua một lần, rồi lại lật đến trang đầu tiên.

Lâm Thanh Diện bất lực mỉm cười nói: “Thời gian cuốn bí tịch này đến tay tôi cũng không phải ít, nhưng còn chưa đi vào tu luyện chính thức nữa, Vong Trần huynh, hay là hôm nay thử xem?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.