Rể Quý Trời Cho

Chương 1706



CHƯƠNG 1706: QUAY VỀ THƯỢNG ĐÔ

Lâm Thanh Diện đã nghĩ qua vấn đề này, nhưng đối với Lâm Thanh Diện mà nói thì cũng chả phải chuyện gì đặc biệt khó.

Sau khi bọn họ đến Thượng Quận Thiên Đô, thành Tiên Linh còn có Vương Phi Dương, không tin được người khác, nhưng con người Vương Phi Dương, Lâm Thanh Diện vẫn tin được.

Lâm Thanh Diện đặt chum trà trong tay xuống, nói: “Anh phải đến nhà họ Vương một chuyến, đưa theo cô Hồng Linh đó, anh tin, Vương Phi Dương có thể bảo vệ tốt cho cô ta.”

Địa vị của nhà họ Vương bây giờ còn cao hơn nhà họ Tiền nhiều, sau khi Vương Quyền đến thì nhà họ Tiền, người người chửi mắng, không được như năm đó nữa.

Triệu Tuấn lần này muốn đi, chuyện của thành Tiên Linh đã sắp xếp thoả đáng, cũng đã nói chuyện với Vương Phi Dương qua, muốn Vương Phi Dương giúp đỡ trông coi một chút.

Hứa Bích Hoài vội vàng theo Lâm Thanh Diện, nói: “Em đi với anh, chỗ này cũng chán.”

Hai vợ chồng cùng đến nhà họ Vương, bên cạnh còn có Hồng Linh, nếu như không chú ý, chắc còn tưởng Hồng Linh và Hứa Bích Hoài là chị em song sinh nữa.

Nhưng đến nhà họ Vương, chuyện lại không có thuận lợi như vậy, Vương Phi Dương không có nhà, Vương Kình Thiên nói đã đến núi Kiếm Đãng rồi.

Còn chưa đợi Vương Kình Thiên nói là chuyện gì, Lâm Thanh Diện đã nghĩ ra rồi, tâm ma luôn luôn là đối thủ chí mạng của Vương Phi Dương, lần này đi đến đó, chắc là có mối quan hệ rất lớn đến tâm ma rồi.

Vương Kình Thương thì vui, ít nhất Vương Phi Dương không có ở cùng Lâm Thanh Diện, vậy thì có thể chứng minh, Vương Phi Dương không có đi cùng Lâm Thanh Diện, cuộc sống sau này đều có thể an toàn.

Biết Lâm Thanh Diện có thể đi tìm Vương Phi Dương, nói: “Như vầy đi, cậu nhóc, cậu có chuyện gì thì có thể nói với tôi, để tôi coi có thể giúp cậu không.”

Hồng Linh và Hứa Bích Hoài theo đằng sau Lâm Thanh Diện, nhưng Hồng Linh nhìn Vương Kình Thiên thì lại thấy khó chịu, trông rất hung thần ác sát, cứ cảm thấy không phải người tốt.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, nói: “Cô gái này không có chỗ đi, có thù với nhà họ Tiền, tôi hy vọng tiền bối có thể cung cấp chỗ ở cho cô ấy.”

Ánh mắt của Vương Kình Thiên đặt trên người Hồng Linh, sớm biết người phụ nữ này có tướng mạo rất giống với vợ của Lâm Thanh Diện, trên yến tiệc đã truyền đến tai Vương Kình Thiên rồi.

Bây giờ, Vương Kình Thiên mới thật sự tin, trên thế giới này ngoại trừ chị em song sinh mà cũng có người giống nhau như vậy.

Ha hả cười lớn: “Cô gái này giống vợ cậu như vậy, nhóc con, cậu hoàn toàn có thể dắt theo bên cạnh chăm sóc như em vợ mà, sợ gì chứ?”

Lời mà Vương Kình Thiên nói ra, ông ta không có nghĩ gì nhiều, nhưng sắc mặt Hồng Linh lại khó coi.

Lời của Vương Kình Thiên rõ ràng là không muốn mình ở nhà họ Vương, cái thái độ này, mình mà ở nhà họ Vương thì làm sao sống yên được?

Cô ta vội vàng nói với Lâm Thanh Diện: “Lâm Thanh Diện, anh dắt theo tôi đi, tôi tuyệt đối không gây rắc rối cho anh đâu.”

Cô ta nói xong, khoé mắt dần ướt nhoà, Hứa Bích Hoài nghe thấy lời này của Vương Kình Thiên, liền cảm thấy Vương Kình Thiên không có lòng muốn thu giữ Hồng Linh.

Nhà họ Vương và nhà họ Tiền trước giờ không hợp, nếu như nhà họ Vương thu giữ Hồng Linh, thì rất rõ ràng là đang khiêu khích nhà họ Tiền, Tiền Kỳ là một tiểu nhân có thù tất báo, Vương Kình Thiên không cần thiết phải vì một người không liên quan mà kết thêm mâu thuẫn với nhà họ Tiền.

Đạo lý này ai cũng hiểu, Lâm Thanh Diện khó xử, trong lòng cũng hiểu ý của Vương Kình Thiên.

Có Vương Phi Dương thì chắc chắn sẽ đồng ý mà không hề do dự, đó dù sao cũng là vì giao tình của mình và Vương Phi Dương, nhưng Vương Kình Thiên và mình không có quá nhiều giao tình, trong lòng Lâm Thanh Diện không thể không nghĩ như vậy.

Lâm Thanh Diện quay đầu lại nhìn Hứa Bích Hoài một cái, Hứa Bích Hoài trước giờ lương thiện, thấy Hồng Linh, giống như là thấy chị em ruột của mình vậy, cũng cảm thấy có duyên.

Nghĩ đến hôm đó bị Hồng Linh bắt cóc, Hồng Linh cũng không có làm gì tổn hại đến cô, thế là mở miệng: “Ông xã, hay là như vầy đi, chúng ta cùng đi, trên đường chỉ có Bạch Tuyết đi cùng, một người bạn khó tránh sẽ cô đơn lắm, em và em Hồng Linh có duyên, chi bằng đi chung, em cũng có thêm một em gái ruột, nói không chừng thật sự là em gái lưu lạc bên ngoài nhiều năm đó.”

Hứa Bích Hoài đã lên tiếng rồi, Lâm Thanh Diện đương nhiên cũng không có gì để nói, bèn đồng ý.

Đến Vương phủ, một là để tìm một chỗ an thân cho Hồng Linh, Vương Phi Dương chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho cô ta; hai là tạm biệt Vương Phi Dương, tình cảm anh em tốt như vậy, không tạm biệt thì không hay.

Nhưng bây giờ Vương Phi Dương không có nhà, tất cả đều vô ích.

Lâm Thanh Diện lịch sự mà nói với Vương Kình Thiên: “Tiền bối, hôm nay trước mặt trời xuống núi chúng tôi phải đi rồi, không kịp cáo biệt với anh Vương, nếu như anh ta quay lại thì ngài nói với anh ta một tiếng là chúng tôi có đến qua.”

Bởi vì chuyện của tâm ma ở núi Kiếm Đãng, bây giờ có đi ngay thì cũng không gặp được.

Có Diệp Phàm Trần, Vương Phi Dương cũng sẽ an toàn, Lâm Thanh Diện không cần lo lắng quá nhiều.

Vương Kình Thiên ha hả cười một cái: “Đương nhiên, tình cảm của hai người tốt như vậy, tôi đương nhiên phải nói với thằng nhóc đó rồi.”

Không nói thêm gì nữa, chuyện gì cần dặn cũng đã dặn rồi, bọn người rời khỏi nhà họ Vương, trực tiếp lên đường.

Một đoàn năm sáu người, nhìn giống như một tiểu đoàn nhỏ.

Trải qua mấy ngày mới tới Thượng Quận Thiên Đô, thời gian trôi qua, nhìn tình cảnh của Thượng Quận Thiên Đô, đã sớm không còn như năm đó nữa.

Vừa vào đô thành của Thượng Quận Thiên Đô, Bạch Tuyết chuyên chú nhìn cảnh vật, các bông hoa cỏ nhỏ nhắn bên đường nào cũng muốn đến sờ mó một cái.

Thượng Quận Thiên Đô đã hình thành sự khác biệt rõ ràng với thành Tiên Linh, hoàn cảnh chỗ này tốt hơn thành Tiên Linh, hình như mưa cũng hiếm thấy.

Lâm Thanh Diện dù gì cũng đã đến Thượng Quận Thiên Đô một khoảng thời gian rồi, cũng chả thấy Thượng Quận Thiên Đô có mưa qua, trời trong nắng ấm, ai nhìn, tâm trạng cũng đều thoải mái hơn nhiều.

Không có dừng lại trên đường, trực tiếp đến nhà của Lâm Thanh Diện, mấy ngày Lâm Thanh Diện không có mặt, Mạc Niệm đã làm không ít chuyện.

Còn chưa vào cửa nhà, nhìn tấm bảng trên cửa trước có ghi hai chữ Lâm phủ rực rỡ, Hứa Bích Hoài nhíu mày, nhìn hai chữ: “Lâm phủ?”

Ở xa xa, Mạc Niệm đã nghe thấy giọng nói, ngay cả Câu Lân cũng muốn theo ra ngoài, có một khoảng thời gian không được gặp Lâm Thanh Diện rồi.

Lâm Thanh Diện cười một cái: “Chắc là do con nha đầu Mạc Niệm đó làm rồi.”

“Bọn mình không có ở đây, cô ấy cũng rảnh, không làm mấy này thì cũng chán.”

Mấy người vừa nói vừa đi vào, đúng lúc gặp Mạc Niệm.

Mạc Niệm nhìn Hồng Linh, vô cùng kinh ngạc, còn không biết chuyến này Lâm Thanh Diện lại trả qua những gì, bên cạnh không thiếu phụ nữ, bây giờ có Hứa Bích Hoài ở bên cạnh rồi, Hứa Bích Hoài cũng thật độ lượng.

Câu Lân kêu gào lên một tiếng, Lâm Thanh Diện nói với Mạc Niệm: “Mạc Niệm, cô sắp xếp chỗ ở cho mấy vị này trước, cái này không khó chứ?”

Mạc Niệm nhún nhún vai: “Trong phủ thứ gì cũng có, cái này thì có gì khó, giao cho tôi đi.”

Hứa Bích Hoài dắt Hồng Linh đến phòng của cô nghỉ tạm, sau đó cùng Mạc Niệm sắp xếp phòng cho Triệu Tuấn và Bạch Tuyết.

Ánh nắng chiếu rọi xuống mặt đất cũng không quá nóng, Lâm Thanh Diện từng bước giẫm lên con đường nhỏ trải đầy đá cuội, xuyên qua cái đình nhỏ, đi đến rừng trúc.

Câu Lân nhìn thấy Lâm Thanh Diện, hưng phấn vô cùng, nói: “Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng về rồi.”

Lâm Thanh Diện tiến lên trước sờ sờ đầu của Câu Lân, hỏi: “Lúc không có ta có ai mà ngươi không quen đến không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.